Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 18



Trung tâm chỉ huy quân đội Hoàng Gia trên biển Camryk's.

Sau khi nhận được báo cáo về việc phát hiện tần số dị thường của vật chất đặc quánh ở khu vực DD21 trên đất liền, Cấm Quân nhanh chóng được điều động để điều tra về sự cố bất thường đó.

Trong các nghiên cứu của các tổ chức chính phủ và phi chính phủ về các dòng vật chất kì dị thì hiện tại vật chất đặc quánh có ít thông tin nhất.

Hơn nữa, ngoài mặt các quốc gia không hề nhắc đến việc nghiên cứu vật chất kì dị nhưng ai cũng biết thực ra ở quốc gia nào cũng có lấy ít nhất một đội quân sở hữu sức mạnh siêu việt nhờ vào vật chất kì dị.

Thế nên lần đầu tiên điều quân này của các quốc gia, rất có thể sẽ là cuộc tranh đấu trực tiếp giữa các Siêu Năng lực giả để tranh giành thông tin ít ỏi quý báu của vật chất đặc quánh.

Mà cũng không biết là tài năng hay may mắn nà khu vực DD21 cách quốc gia Camryk’s là gần nhất, hơn nữa đây cũng là mặt trận nhận được báo cáo sớm nhất.

Họa chăng đây là một lợi thế mà tác giả cố tình buff cho.

Lần này, Cấm Quân được điều động sao cho sức mạnh tổng hợp là vừa đủ, không quá mạnh cũng không quá yếu, phòng khi các quốc gia khác thừa nước đục thả câu mà đánh úp họ khi mà tuyến phòng thủ lúc này không mấy vững vàng.

Went được điều động, bởi cô là hệ Đỏ duy nhất đã đến Cấp Cao, sức mạnh của cô là không thể bàn cãi, chưa tính đến việc nhánh tiến hóa Huyễn Thuật giúp ích rất nhiều trong những lúc có thể gài quân mai phục như thế này: bố trí huyễn ảnh, tạo ra vô hạn bẫy rập, mê cung không lối thoát,...

Ngoài ra còn có hai thành viên cấp cao nữa, nhiệm vụ của họ là bảo đảm an toàn cho Went thực thi sứ mệnh.

Thứ công việc không cần hệ Xám - sát thủ như Coiling.

Hay tin, hắn buồn ra mặt nhưng biết làm sao được vì đây là mệnh lệnh, hơn nữa việc giáo huấn cho đợt lính mới còn chưa có ai đảm nhiệm thì làm sao có đủ quân số để mà cho hắn đi theo được.

Mặc dù sức chiến đấu của hắn không hề yếu: một hệ Xám Tầm Trung, chuyên môn theo lối tiến hóa của sát thủ, nội tại là Suy Yếu, thành thạo cả Mô Phỏng và Sao Chép.

Bây giờ, vị sát thủ tinh anh này phải đi dạy học rồi.

...

Tjader ở khu kí túc xá một thời gian, đã kịp thích nghi với môi trường sống, mọi người xung quanh cũng khá hòa đồng vui vẻ, không hề tạo cho hắn một tí áp lực nào.

Hằng ngày chỉ việc ăn rồi ngủ, nếu thích có thể đọc sách hoặc đánh nhau, hoặc chạy qua nhà vệ sinh bên kí túc xá nữ để ngắm trộm đều được.

Sống trong sung sướng, vô thức lâu dần sẽ tạo cho con người ta cảm giác lệ thuộc, hoặc là nhàm chán.

Những lúc như vậy, bọn họ sẽ tụm lại một chỗ, uống trà ăn bánh, kể đủ chuyện trên trời dưới đất gì đó.

Tjader rảnh rỗi thường sẽ ngồi dựa lưng dưới gốc cây cạnh hồ nước, chấp tay sau đầu, nghe chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung.

Hắn nghe bọn họ nói, Cấm Quân của Camryk's được thành lập sớm nhất, hùng mạnh nhất thời bấy giờ.

So với các tổ chức khác, bàn về con đường tiến hóa hay vật chất kì dị thì trình độ và kiến thức chuyên môn chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng mà, các tổ chức khác cũng bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa. Cấm Quân không còn giữ vững thế độc tôn, thậm chí còn là phát triển thụt lùi so với hậu bối.

Lúc này không biết ở đâu lòi ra một tên Bậc Cao hệ Xám, tự xưng là ở dưới trướng Camryk's, khiến cho thiên hạ thêm một lần hoài nghi.

Từ đó đến nay, sức mạnh thực sự của Cấm Quân Camryk's luôn là một dấu chấm hỏi to đùng.

Mơ hồ nghe thấy thế, nhưng mà chuyện chỉ mới một năm trước mà bọn hắn kể cứ như là thời Hồng Hoang cổ đại nào vậy. Tjader bán tin bán nghi, mãi cho đến hôm nay hắn mới thực sự tin rằng những thứ này là thật.

Đợt tập binh mùa hè đã được triển khai.

Hết thảy lính mới có hơn 450 người, tính là một đại đội, chia làm ba trung đội, một tiểu đội có 5 người.

Tjader thuộc đại đội 7, tiểu đội 3 của trung đội 2.

Coiling không hề ra mặt, không chỉ huy huấn luyện gì, chỉ kêu người truyền lại mệnh lệnh là trong vòng 3 ngày phải chạy hết 10.000 km.

Nếu chạy nổi mới tính đến nhiệm vụ thứ hai, còn không thì trả về nơi sản xuất.

Tjader nghe thấy liền bủn rủn tay chân, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ dù có làm việc cực khổ thế nào cũng chưa từng làm gì hao nhiều thể lực trong khoảng thời gian lớn như vậy.

Chưa kể, chạy được 10 km là đã là kỳ tích của tạo hóa rồi, làm sao hắn có thể chạy đến 10.000km nổi, lại còn là trong vòng 3 ngày!

Nhưng mà, hắn nhìn thấy dòng người tấp nập vội vàng từ khắp nơi đổ về, chạy ra sân vận động; tựa hồ là suy nghĩ thật lâu.

Hắn còn mẹ và em gái.

Sinh mạng của hắn không đáng quý bằng bọn họ.

Hắn có thể để cho người ta thí nghiệm, có thể chết, có thể dùng tiền đền bù để nuôi sống họ.

Nhưng, đó là khi hắn không được từ bỏ.

Bởi vì khi đã từ bỏ, thì chính là đang chối bỏ bản thân, mà đã chối bỏ chính mình thì ai sẽ chứa chấp hắn?

Hắn trốn tránh, đào ngũ,.. Rồi mẹ và em gái hắn sẽ phải làm sao?

Tjader xiết chặt đôi tay, hít một hơi thật sâu, hòa cùng dòng người.

Chạy!

...

Trên chiếc phi cơ không người lái.

Went chậm rãi kéo chiếc mũ trùm màu nâu nhạt của trang phục lên, che khuất cả mái đầu. Dưới tác động của Huyễn Thuật, không ai rõ ràng dung mạo của cô ta.

“Ngươi đeo mặt nạ, nhưng mọi người đều biết ngươi là ai! Không cần tự cao như vậy, Went.”

Hyperlink, một trị liệu sư có tính xấu là dễ đố kị, hay tranh thủ từng khoảnh khắc một để châm chọc người khác.

Went chẳng buồn nhìn ả, nhắm mắt khép hờ, tĩnh tâm thư giãn, lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng mà Huyễn Thuật tạo ra.

“Chậc”

Châm chọc không được, Hyperlink không đành lòng, không thể ngăn được cái thói xấu của mình, đành quay sang gã thành viên thứ ba – Errol, một đấu sĩ hạng nhẹ, đầu vừa quay sang, môi vừa hé mở thì ả đã ăn trọn một cú vung tay trực diện của Errol.

“Trị liệu sư dễ đố kị, ganh ghét; đấu sĩ thường khá cục súc; sát thủ hay do dự, thiếu quyết đoán; đỡ đòn ngu ngốc lại suy nghĩ nhiều; pháp sư ít nói mà nham hiểm; bí thuật nhân hài hước, dễ làm người khác cười; xạ thủ đa số thường có vấn đề về thị giác và bị xui rủi bám lấy...”

Went lẩm bẩm.

Nhưng rõ ràng là cô cố tình nói vậy để cho mọi người nghe thấy, và không nằm ngoài dự tính, cả phi thuyền im lặng hẳn ra.

Mặc dù nói từ vị trí hiện tại đến khu vực DD21 để làm nhiệm vụ là ngắn nhất trong mọi quãng đường nhưng thực ra nó không hề ngắn chút nào.

Dù cho chiếc phi cơ không người lái này có dùng tốc độ siêu thanh để di chuyển thì cũng cần ít nhất 10 giờ bay liên tục mới có thể đến đích.

Khi trở về thì không cần rườm rà như thế nữa, chỉ cần Went bẻ cong mặt phẳng không gian rồi dùng Huyễn Thuật để kết nối các điểm, sau đó đâm xuyên qua nó - tạo ra đường hầm không gian hay còn được gọi là Cánh Cổng.

Lại nói, nhân loại chạy trốn xa như vậy không đơn thuần là sợ Xích Quả, mà từ lúc Xích Quả hiện thế thì những đảo nổi trên trời cũng đột ngột xuất hiện.

Bị dồn vào đường cùng, con người cũng đành rằng sống ở đấy.

Cứ như là ngươi muốn nuôi một con chó giữ nhà thì phải làm cho nó một cái chuồng, một cái bát để đựng thức ăn, một cái khác để đựng nước uống.

Đấy là nhu cầu tối thiểu của một con chó mà người phải đáp ứng cho nó.

Ngươi có thể thả rông, hoặc xích nó lại; dẫn nó đi dạo công viên, hoặc là đánh đập nó tùy ý; ngươi coi nó là bạn, như một thành viên trong gia đình hoặc là ngươi chờ nó lớn rồi thịt nó.

Tương tự, con người trong mắt Xích Quả, không hơn không kém là bao.

Còn vì sao lại như vậy, Went không biết, cũng không một ai khác biết.

50 giờ đằng đẵng, vô vị cứ chậm rãi trôi.

...

Suốt một đêm tìm kiếm em gái, nhưng Bigger vẫn không thể nào tìm thấy Little, dù chỉ là một sợi tóc.

Đôi lúc hắn sẽ hoài nghi tính chân thực của câu chuyện, nhưng phần nhiều chính là nghi ngờ năng lực của bản thân.

Rõ ràng một người sống sờ sờ lại tìm mãi mà tìm chẳng thấy, trong khi người đó lại chính là em gái mình, từng phút từng giây trôi qua rất có thể con bé đang gặp nguy hiểm mà bản thân lại bất tài vô dùng như vậy.

Càng nghĩ, Bigger càng cảm thấy khó chịu, lại càng tức tối, thất vọng bản thân.

Bầu trời rền vang tiếng nổ, ánh sáng từ chân trời kéo đến, làm mù hắn trong khoảnh khắc cũng không thể ngăn cản hắn đi tìm em mình.

Ngược lại, những vụ nổ như thông điệp từ vũ trụ truyền tới, cảnh báo lấy.

“Rất có thể Little đang ở đó?!”

Thần kinh bất biến trong thời gian dài, dù chỉ là những tác động không liên quan mấy nhưng cũng đủ xoay chuyển tư duy một người.

Nghĩ là làm, Bigger đã cắm đầu chạy về hướng đó với hy vọng tìm thấy em mình, dù cơ hội có là nhỏ nhoi nhất.

Bãi cháy còn nghi ngút khói như một điểm báo hiệu dẫn lỗi Bigger đến nơi cần đến.

Cảm Quan của Lý Khang không quét thấy được Bigger cho nên hắn không có cách nào biết được có kẻ lạ mặt đang dần tiếp cận hắn, không, phải nói đúng hơn là đang dần tiếp cận khu vực bị ảnh hưởng của vụ nổ.

Lý Khang rất thản nhiên nghịch ngợm vật chất màu xám tro, thử nghiệm những điều kì quặc mà bản thân cho là phải.

Cho đến khi mặt đất dậy sóng kéo theo cơn thịnh nộ ồn ào của bầu trời đang dần rực cháy.

Tê tê vảy thép thích sống một mình, đơn độc; cả đời nó chỉ ở cạnh con khác khi và chỉ khi giao phối để duy trì nòi giống.

Cho đến khi vật chất đặc quánh của mỗi cá thể hưởng ứng lời kêu gọi từ đồng loại đã ngã xuống, xám tro và đỏ tía đã biến mất vô tung.

Quy tắc của bản năng lại trói chặt mọi thứ lại với nhau.

Hàng ngàn, hàng vạn con tê tê vảy thép đang cuộn mình lại, lăn đi với vận tốc chóng mặt.

Chúng sẵn sàng nghiền nát mọi thứ mà chúng nhìn thấy, đè bẹp mọi sinh vật trên con đường mà chúng đi qua.

Âm thanh khi di chuyển cứ ù ù nhưng lại làm chấn động cả một vùng trời. Còn những tiếng rít rít phát ra từ trong miệng nó, tựa như là phẫn nộ trước cái chết của đồng loại, lại tựa như là bi ai trước số phận của cuộc đời.

Từ xa trông thấy, đàn tê tê vảy thép kia chẳng khác nào một tấm thảm lượn sóng, Lý Khang nhìn mà nổi cả da gà.

Thằng ngu cũng biết chúng là đang tìm hắn để tính sổ.

Lúc này Lý Khang mặc dù có thể một tên miểu sát một con, nhưng khi kẻ địch là một quần thể thì tấn công đơn mục tiêu là không có ý nghĩa.

Trong trường hợp này, thông thường nhân vật trong game sẽ gom quái lại một điểm rồi dùng kĩ năng diện rộng để làm gỏi trong một đòn duy nhất. Lý Khang không như vậy, ngoài việc biến ra các loại vũ khí lạnh thì hắn chẳng biết mô tê gì sất.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là co chân bỏ chạy.

Lúc này, những giọng nói mơ hồ trong đầu của hắn lại lên cơn nói sảng. Nhưng đột nhiên, hắn khựng người lại như chợt nhớ ra thứ gì.

“Bom Phosphor trắng..”

Đúng vậy, chiêu thức diện rộng đầu tiên mà Lý Khang có.

Khi đàn tê tê vảy thép chỉ cách Lý Khang còn hơn 1000 mét, vật chất kì dị màu xám tro trong tay đã sớm biến đổi, chỉ kém việc hắn ném nó đi.

Nhưng bất ngờ thay, trong tầm mắt của Lý Khang đột nhiên xuất hiện hình dáng của một sinh vật như loài linh trưởng, tựa hồ là con người.

Nó cao đến gần hai mét, bụng to đầu nhỏ, cơ thể cháy nắng, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, chỉ mặc mỗi một cái quần cộc làm từ da thú.

Sinh vật này nấp sau mõm đá cứ nhìn chằm chặp Lý Khang, Cảm Quan cũng quét không ra làm hắn có chút thấp thỏm.

Lý Khang cũng hơi híp mắt nhìn lấy, không biết là đang nghĩ gì.

Sau cùng, hắn vẫn là dập tắt ngọn lửa, thu hồi vật chất kì dị rồi co chân bỏ chạy.

Bigger không khác gì hắn, trong đầu lúc này tràn ngập những câu hỏi mà chỉ Lý Khang mới có thể cho hắn câu trả lời. Nên khi vừa nhìn thấy hắn bỏ chạy, Bigger cũng cong chân chạy theo.

Vốn dĩ luận về thể chất đơn thuần, Lý Khang vĩnh viễn thua xa Bigger, nhưng khi hắn thấy loài sinh vật này bám lấy không buông, mém chút là đuổi kịp hắn khiến Lý Khang không khỏi cường hóa đôi chân để chạy nhanh hơn.

Bigger dù sao vẫn là nhân loại thông thường, dẫu có chạy nhanh, thể lực cao đến mấy cũng có lúc phải mệt mỏi, ngã xuống. Nhưng lúc này hắn mà nằm xuống thì sẽ đi ra lĩnh cơm hộp.

Tác giả và Bigger đều không cho phép đều đó diễn ra.

Nhưng người có khả năng xoay chuyển tình thế nhất là Lý Khang lại chẳng mảy may quan tâm đến điều đó. Nếu muốn, hắn có thể dùng khiên xám tro để bảo hộ cơ thể rồi cho nổ tung cả cánh rừng, nhưng mà hắn lại muốn kiểm tra xem rằng loài sinh vật mà Cảm Quan không quét ra kia lại đang muốn làm gì mà tiếp cận hắn.

Đôi khi, con người chính là ngu ngốc như vậy.

Bọn hắn đều có mồm, có thể mở miệng ra giao tiếp nhưng cứ thế mà không thích, để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.

Khoảng cách dần kéo xa theo hàng giờ chạy chối chết.

Cuối cùng, Bigger trong thân xác nhân loại, không đủ thể lực mà ngã nhào tới, hai mắt lim dim như muốn nhắm lại, mồm hé ra như đang nói gì, cánh tay giơ về trước như cầu cứu một sinh mạng lỏng lẻo.

Đến khi mắt thấy tai nghe rằng Bigger đã kiệt sức, Lý Khang mới xoay người ném quả bom Phosphor trắng siêu to khổng lồ đã tích tụ từ lâu.