Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 237: Hành trình kết thúc.



Ăn xong điểm tâm, Hoa Thiếu đoàn liền bắt đầu một ngày du ngoạn mới.

Hôm nay bọn họ chỉ cần ghi hình nửa ngày, theo lịch trình thì buổi sáng mọi người sẽ đi du lịch một vòng quanh Mãn Châu, tới giữa trưa thì có thể tạm nghỉ ngơi. Tổ tiết mục sẽ ‘buông tha’ cho các khách mời hai ngày sinh hoạt tự do, ai muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.

Sau đó, chuyến du lịch đến đây xem như kết thúc.

Trước đây lúc bộ phận marketing tuyên truyền cho chương trình thực tế này đã nói show « Hoa Dạng Thiếu Niên » sẽ quay chuyến đi du lịch của tám nghệ sĩ trong nửa tháng liên tục, nhưng thật ra đấy chỉ là thủ đoạn pr cho show mà thôi, đợi tới lúc biên tập thì bên ekip sẽ cắt ghép kéo dài thời gian như thể bọn họ đã thật sự đi chơi suốt nửa tháng.

Bởi vì căn bản là chương trình này sẽ không thể thật sự di chuyển suốt nửa tháng được.

Không nói tới việc tám nghệ sĩ của Hoa Thiếu đoàn đương nhiên không thể bỏ trống lịch trình làm việc bận rộn suốt nửa tháng chỉ để quay show tống nghệ này, mà ngay cả các nhân viên công tác cũng khó mà ôm máy quay, đạo cụ… liên tục chạy theo bọn họ nửa tháng trời ròng rã như vậy được.

Khác với việc quay phim, một bộ phim có thể kéo dài trong nhiều tháng trời, nhưng địa điểm quay thường sẽ cố định ở một phim trường rộng lớn như Hoành Điếm, hoặc nếu có di chuyển qua nhiều khu vực ngoại cảnh thì cũng không tới nỗi sáng đi, trưa đi, chiều đi, tối đi như « Hoa Dạng Thiếu Niên ».

Phải biết các đạo cụ, máy móc ghi hình đều vô cùng nặng nề và đồ sộ, việc thường xuyên bưng bê, sắp xếp máy quay lên xe - xuống xe như vậy thật sự rất vất vả cho các nhân viên công tác.

Thế nên thời gian quay thực tế của chương trình sẽ không thể nào kéo dài hơn nửa tháng, nghệ sĩ cần thư giãn, bọn họ cũng cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Nửa ngày coi vậy trôi qua rất nhanh, ôm suy nghĩ chỉ vài tiếng nữa là sẽ được tự do ‘nghỉ phép’ vài hôm nên tâm tình của các thành viên Hoa Thiếu đoàn đều có vẻ rất thoải mái. Cả nhóm người cười cười nói nói, vui vẻ đi thăm quan từng cảnh đẹp nổi tiếng tại Mãn Châu mà Lôi Gia Âm đã lên sẵn lịch trình.

Mãn Châu mặc dù là thành thị nơi thảo nguyên, nhưng nơi đây không chỉ có các cảnh sắc xanh mướt như các vùng thảo nguyên mà Hoa Thiếu đoàn từng đi qua. Trên thực tế, Mãn Châu còn có không ít điểm du lịch tương đối đặc sắc.

Bởi vì Mãn Châu là một thành phố cảng có lịch sử lâu đời, là nơi giao nhau với đường biên giới, hay còn gọi là "cửa sổ của Đông Á" khi mà nó là cảng thương mại đất liền lớn nhất để nối liền giao thông giữa Hoa Hạ, Mông Cổ và Nga. Nằm ở biên giới Hoa Hạ - Nga, thành phố Mãn Châu nằm ở phía tây bắc của đồng cỏ Hô Luân Bối Nhĩ (Hulunbuir) ở Nội Mông, giáp với Đại Hưng An Lĩnh (Daxinganling) ở phía đông và hồ Hô Luân (Hulun) ở phía nam cũng như Mông Cổ ở phía tây và Liên bang Nga ở phía bắc.

Chính vì thế mà ở đây có rất nhiều địa danh, kiến trúc và món ăn mang đậm sắc thái dị vực.

Đập vào mắt các thành viên Hoa Thiếu đoàn là phong cách kiến trúc đặc biệt chịu ảnh hưởng của thực dân Nga và văn hóa Nga sâu sắc, thế nên các thành viên có cảm giác như mình đang đặt chân tới ngoại quốc vậy.

Khắp mọi ngóc ngách ở Mãn Châu đều dễ dàng bắt gặp những lâu đài tuyệt đẹp hoặc những tòa kiến trúc rất đặc trưng của nước Nga, phía trên sẽ có đỉnh chóp nhọn như củ hành cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều con búp bê khổng lồ đầy sắc màu khiến cả thành phố dường như cũng sinh động, tươi vui hẳn lên.

Tám thành viên lần lượt đi check-in từng địa điểm, bọn họ ghé qua thăm thú viện bảo tàng nghệ thuật; đại giáo đường Ưng Sơn; quảng trường Matryoshka; công viên voi ma mút Clock Tower, nơi đây có rất nhiều tác phẩm điêu khắc cổ xưa và các tác phẩm điêu khắc voi ma mút, tê giác, con nai sừng lớn, con hổ răng cưa...

Sau đấy bọn họ còn ghé qua con đường biên giới để hiểu rõ hơn về vùng phân ranh đất nước mình với nước bạn.

Đường biên giới tại đây là đường biên giới quốc tế dài thứ sáu trên thế giới, thị trấn Zabaykalsk của Nga nằm đối diện ở phía bắc của đảo Abagaitu và Mãn Châu Lý, phân ranh chủ quyền của hai quốc gia.

Các thành viên cứ thế đi dạo một vòng, mà cây kim đồng hồ cũng không chút nào nhàn rỗi, cũng miệt mài xoay đều theo bước chân của bọn họ, chẳng mấy chốc mà đã đến mười một giờ.

Ngay trước khu vực cắm cờ phân ranh đường biên giới, các thành viên liền kéo nhau đứng vào chụp chung một tấm ảnh lưu niệm, sau đó thi nhau nói lời tạm biệt với khán giả thông qua màn hình máy quay phim.

Đến đây thì xem như chuyến du lịch đầu tiên của Hoa Thiếu đoàn chính thức khép lại.

Nhìn lại thì hóa ra bọn họ đã đi du ngoạn và ở cùng nhau được năm ngày năm đêm rồi. Trước đó không cảm thấy gì, hiện tại ngẫm lại mới phát hiện thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.

Bất quá, còn có hai ngày để tự do vui chơi không hề gò bó, trong lòng ai cũng cảm thấy kích động, đặc biệt là 4 người Thẩm Ngôn.

Bọn họ rốt cục cũng có khoảng thời gian riêng cho cái gia đình này rồi.

Thời gian khi đôi lứa yêu nhau luôn là khoảng thời gian mà họ cảm thấy trôi qua thật nhanh.

Một buổi chiều thoải mái nô đùa vui vẻ, bốn người Thẩm Ngôn trở về khách sạn thì trời đã tối đen.

Hôm nay theo thứ tự đến lượt Cổ Lệ Na Trát được Thẩm Ngôn thị tẩm, ba nữ đã thống nhất cho Đông Lỵ Á được ở với hắn ở đêm cuối cùng.

Xem như mà một kỹ niệm ‘lần đầu’ khó phai đi.

Lúc này nằm ở trên giường, Cổ Lệ Na Trát ôm chặt lấy Thẩm Ngôn, an tưởng hưởng thụ khí tức của chồng mình.

- Chồng ơi ~

- Sao vậy?

- Không có gì…tự nhiên muốn gọi thôi…

Na Trát cười hì hì dụi dụi đầu mình trong ngực hắn. Thẩm Ngôn là không nói nên lời, vợ hắn sao ai cũng ngốc manh hết vậy?

- Vợ ơi?

Thẩm Ngôn chợt rên một tiếng.

- Hả? Đừng có nói là “tự nhiên muốn gọi thôi” nhé!

Cổ Lệ Na Trát nhanh chóng chặn họng Thẩm Ngôn, cái này nàng làm rồi, hổng có zui!

Lời Thẩm Ngôn định nói ra miệng chợt nuốt vào, bất quá hắn chợt mỉm cười.

- Đâu có! Anh muốn hỏi một chuyện!

- Chuyện gì???

- Anh hỏi đến giờ chưa?

- Giờ gì???

- Giờ anh ‘ăn khuya’ he he he!

- A…sắc lang!!

Thẩm Ngôn vừa nói xong, đã mạnh mẽ ôm hôn lấy Cổ Lệ Na Trát.

Lúc này hai người dường như đã quên hết chung quanh, miệng đối miệng không ngừng hôn nhau, hai cái lưỡi giao hòa. Như một phản xạ có điều kiện hai mắt nhắm lại, không cần nhìn cũng biết tìm đến mục tiêu một cách chuẩn xác, hơi thở gấp gáp.

Lúc này hai tay Thẩm Ngôn ôm thân ảnh mềm mại trong lòng không ngừng thi triển bản lĩnh nam nhân, miệng chậm rãi di chuyển, cắn nhẹ, đầu lưỡi vươn ra.

Tương tự Cổ Lệ Na Trát cũng quên đi mọi thứ, tất cả mọi thứ đều bị nàng vứt lên chín tầng mây. Môi bị nam nhân này xâm chiếm, lưỡi không ngừng bị hắn đảo lộn.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi ngoài cửa sổ, quần áo hai người theo từng kiện rơi xuống, ánh trăng qua cửa sổ nhẹ nhàng nhìn lấy hai người ôm nhau, dưới ánh trăng này hai người đã thành một thể.

………………………………..