Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 227: Cười không nhắm mắt.



Chứng kiến mọi người cười lăn lộn, trái nghiêng phải ngã như vậy, Thẩm Ngôn thật sự không thể cười nổi, thậm chí biểu cảm ngược lại còn có chút quái dị. Hắn đương nhiên đã dự liệu rằng sẽ có không ít người phì cười khi nghe câu chuyện này, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy mọi người phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn lại cảm thấy rất kỳ quái.

Loại cảm giác này thật giống như bạn thuận miệng nhắc tới câu chuyện ‘Làm thế nào để giấu một con voi vào tủ lạnh’ với mấy người bạn, kết quả là mấy người bạn đó bỗng cười nắc nẻ không ngừng được. Bảo đảm biểu cảm lúc đó của bạn cũng sẽ ‘ba chấm’ hệt như Thẩm Ngôn bây giờ. (1)

Nhưng mà Thẩm Ngôn lại không nghĩ tới, biểu tình lạnh lùng của hắn hiện tại lại khiến cộng đồng mạng ‘dậy sóng’ rồi.

"Thẩm Ngôn bị gì thế, ai cũng đang cười như vậy, sao mặt mày anh ta vẫn chằm dằm thế kia?"

"Lầu trên ngưng vô duyên đi, tui là tui thích bộ dáng nghiêm túc đàng hoàng nhưng mở miệng là khiến người ta té ngửa này của ảnh nè."

"Ha ha ha ha, ai nói nghịch tử nhà tôi không vui vẻ vậy? Mau mở to mắt ra nhìn kỹ lại đi, hiện tại tên nhóc đó đang rất vui đó. Chẳng qua đứa nhỏ này thuộc dạng cao lãnh mà thôi."

"Ha ha ha ha, con mẹ nó chứ, cười chết em rồi."

"Thẩm lão sư, kể lại lần nữa được không?"

". . ."

Mất cả mấy phút sau, Hoa Thiếu đoàn và mấy nhân viên bên tổ tiết mục mới bình tĩnh lại. Nhạc Vân Bằng vội vàng thúc giục đối phương:

- Lượt hai đi, lượt hai đi, mau mau ngậm nước vào, lần này vẫn là bọn tôi chọc cười mấy người đó.

Ban đầu các khách mời không mấy hứng thú gì với trò này, đi xe mệt mỏi cả ngày đường, bọn họ chỉ muốn tắm rửa, thay đồ, nghỉ ngơi một lát rồi xuống ăn tối. Nhưng hiện tại ‘bắt nạt’ tổ tiết mục đến nghiện, ai cũng cảm thấy chơi thật vui.

Có người hào hứng thì cũng sẽ có người ngược lại, ekip chương trình và đạo diễn chấp hành đều ngậm đắng nuốt cay.

- Khoan đã, không công bằng, đội các người có Thẩm Ngôn đơn giản là cái ăn gian rồi, nếu cứ tiếp tục thế này bọn tôi thua đến không còn quần mất!

Tên đạo diễn lúc này quát lớn, ủy khuất nhìn xem Thẩm Ngôn, tên này quả thật là cái bug. (lỗi game)

- Này, đạo diễn, ý gì đây, thua không nổi sao?

- Đúng đó, thấy chồng bọn tôi lợi hại thế, bây giờ muốn giở quẻ à?

- Đừng nghĩ ông là đạo diễn mà muốn làm gì thì làm nha!

- Bla bla bla…

Nhìn đám quần chúng phẫn nộ mà gã đạo diễn ướt cổ mồ hôi hột, nhưng hắn nào có cách nào khác, cái khán giả muốn là thấy được đám thần tượng của mình chịu khổ, khi lâm vào thế bí thì biểu hiện của bọn họ sẽ như thế nào, thế nào….

Còn về phía ekip quay phim, nhìn bọn họ phun nước phèo phèo có cái lông gì dùng?

Ngặt nỗi có Thẩm Ngôn áp tràng, cứ thằng là được tiếp tục một lượt, bọn họ làm sao mà thắng đây?

- Được rồi, mọi người bình tĩnh nào, không chừng đạo diễn còn có ý tưởng gì mới thì sao?

Thẩm Ngôn cuối cùng là người đi tới hòa giải, cấp cho đạo diễn một bậc thang đi xuống.

- Nếu Thẩm Ngôn cũng đã nói vậy! Tôi có cái đề xuất thế này, với thực lực của Thẩm Ngôn như thế, thì chiến thắng một chiều là điều tất nhiên, vì thế tại sao hai bên không cùng ngậm nước đi, tôi với Thẩm Ngôn sẽ đứng ra ứng đối với nhau, mỗi người sẽ luân phiên nói một câu tào lao xem ai tào lao hơn, ai cười thì bị loại, người ngồi cuối cùng sẽ chiến thắng, tương đương với phe đó chiến thắng, thấy thế nào?

Thẩm Ngôn vuốt vuốt cằm suy nghĩ, quả thực với khả năng diễn xuất cùng giả giọng của hắn, làm cho đám ekip cười đến người ngã ngựa đổ là không thành vấn đề, mà thắng nhiều quá cũng nhàn, thôi thì cho bên mình chịu ít đau khổ vậy.

- Được, tôi đồng ý!

Dưới sự đồng ý của Thẩm Ngôn, mọi người trong Hoa Thiếu đoàn còn gì khác hơn là nghe theo.

Lôi Gia Âm đối diện Nhạc Vân Bằng.

Tống Đan Đan đối diện Tống Tổ Nhi.

Đông Lỵ Á ngồi đối diện với Lưu Sư Sư.

Còn Cổ Lệ Na Trát thì ngồi đối diện với Thẩm Ngôn.

Bên phía ekip cũng là tương tự như vậy.

Lão đạo diễn sắp xếp cho một tên được cho là bình tĩnh nhất trong đoàn ngồi đối diện mình, hắn cũng không mong bị phun ướt hết mặt.

- Một hồi bình tĩnh đừng phun đầy mặt anh nhé!

- Anh chán ghét, yên tâm đi, em không dễ cười vậy đâu!

Cổ Lệ Na Trát ngữ khí kiên định nói, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm, tay cầm lấy cốc nước ngậm một hớp nước đi vào.

Mọi người còn lại ngoại trừ Thẩm Ngôn cùng gã đạo diễn cũng là nhanh chóng ngậm vào một ngụm.

Trong mắt ai cũng bừng bừng ý chí chiến đấu.

- Ai ra tay trước đây?

- Mời anh ra tay trước!

Thẩm Ngôn mang phong phạm cường giả nhìn xuống cửu tiêu, ung dung nói với đạo diễn.

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Bởi vì hai đội ngồi đối diện nhau, vì thế Thẩm Ngôn chỉ cần lách qua Cổ Lệ Na Trát sẽ thấy đạo diễn đang ‘âm trầm’ nhìn xem mình.

- Tiếp chiêu!!! “Phải biết điềm tĩnh trước gái xinh, không giật mình trước gái xấu.”

Gã đạo diễn quát một tiếng, khí cười nháy mắt bắn ra bốn phía.

Khục…

Nhạc Vân Bằng nghe nói gã đạo diễn nói tào lao như thế, dọa cho suýt sặc, tay chân run rẩy lợi hại, cũng may đạo tâm ổn định, nếu không có thể cười dưới câu nói này rồi.

- “Không được tự tử nếu mất gái ngon, không ngậm bồ hòn ôm gái nát.”

Thẩm Ngôn ung dung đón đỡ thế công, nói ra một câu tào lao không kém.

- Ư…ư…

Bên đội ekip một mảnh hỗn loạn, có ‘giáo huấn’ từ đợt chơi trước, bọn họ suýt phun nước đầu hàng.

- Tất cả bình tĩnh! Chúng ta cần phải chung tay hợp sức để chống đỡ thế công này.

Đạo diễn không hổ là đạo diễn, một câu nói ra, vạn chúng triều bái, đám người nháy mắt an tĩnh lại.

Thẩm Ngôn mỉm cười nói.

- Tới lượt ta! “Người yêu không tự sinh ra và cũng không tự mất đi, mà nó chỉ chuyển từ tay thằng này sang tay thằng khác!!!”

Phốc!!!

Thẩm Ngôn tung ra chiêu thức quá dũng mãnh, một tên trong đoàn ‘thổ huyết’ bắn ngược ra ngoài, ‘tiên huyết’ phun đầy mặt người ngồi đối diện.

Số 1 bị loại.

Đạo diễn nhìn thủ hạ bên mình, hừ nhẹ một tiếng.

- “Tiền không thành vấn đề, vấn đề là không có tiền.” !

- “Để yêu một người đã khó, để đá nó càng khó hơn.” !

- “Đá bồ một nghệ thuật và người đá bồ cũng là một nghệ sĩ.”!

Phốc!!

Lại một người nữa bị câu nói của Thẩm Ngôn cho đánh bạo, phun ra ngụm nước, lăn lộn xuống đất cười haha.

Số 2 bị loại.

Tên đạo diễn trên trán ‘bạo nổ gân xanh’:

- “Học trò ngày nay quậy tới trời, 10 thằng đi học 9 thằng chơi. 3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ, Còn lại thằng kia cùng gật gù.”!

Phốc!!

Lôi Gia Âm nghẹn đến mặt đều tái rồi, phun ra ngụm nước ôm bụng cười vật vã, sau đó cúi đầu xin lỗi Nhạc Vân Bằng cùng Thẩm Ngôn.

- Không sao, anh lui ra sau đi!

Thẩm Ngôn nhìn Lôi Gia Âm mỉm cười nói, chợt mặt hắn lạnh xuống, nhìn chầm chầm lấy đạo diễn, độ hài trên mặt hắn tăng lên mấy lần.

- “Cuộc đời vốn bất công. Nên cọng lông không bao giờ thẳng. Cuộc đời chẳng bao giờ bình đẳng. Nên đừng cố vuốt thẳng cọng lông.”!

Hự!!!

Số 3, số 4 không cam lòng ngã xuống, cười đến không nhắm mắt.

Đạo diễn mặt đều xanh rồi, hiện tại bên hắn còn ba người, phía Thẩm Ngôn còn đến sáu, nhìn đến Lưu Sư Sư các nàng, gã đạo diễn bỗng nở ra nụ cười giảo hoạt.

…………………..

(1) Chắc không ai không biết tới mấy câu đố kinh điển về mấy con vật và cái tủ lạnh này đâu ha :)))

1.Trên máy bay có 1000 viên gạch, rơi mất 1 viên, hỏi còn bao nhiêu viên?

2.Làm thế nào để bỏ con voi vào tủ lạnh trong 3 bước?

3.Làm thế nào để bỏ một con hươu cao cổ vào trong tủ lạnh?

4.Vua sư tử đang tổ chức đại hội các loài vật. Tất cả các con vật đều tham dự đầy đủ, ngoại trừ một con là không có mặt. Đó là con vật nào?

5.Có một người phải đi qua một con sông, bờ sông có biển báo ghi: Nguy hiểm, sông có cá sấu. Nhưng anh ta vẫn bình thản đi qua mà không việc gì, hỏi tại sao lại như vậy?

6.Có một bà lão đang đi trên đường, bỗng nhiên bà lăn ra chết, hỏi tại sao bà lại chết?