Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 104: Khoe khoang cái gì !



Một tiếng sau.

Thẩm Ngôn tựa vào đầu giường, lại đốt một điếu thuốc ‘nghi thức’.

Hắn nhìn toàn bộ quá trình [Long Thần ái mộ] tiến hành cải tạo thân thể, nâng lên tu vi cho Dương Mật, tuy chỉ là loại tu vi Luyện khí sơ kỳ cặn bã trong cặn bã, nhưng với Thẩm Ngôn cảm thấy cũng là quá đủ.

Hắn muốn các nàng có tu vi đề thăng để được thanh xuân vĩnh trú, chứ không phải dạng thay hắn đi chém giết với địch nhân.

Cảm nhận được một mối liên hệ vô hình đã hình thành giữa hắn và Dương Mật, Thẩm Ngôn thầm biết được một tác dụng của việc ‘khắc dấu ấn’ lên các nàng, đó là hắn biết được vị trí của các nàng, bởi vì Thẩm Ngôn đã cảm nhận được vị trí của Địch Lệ Nhiệt Ba ở phòng phía bên kia, hơn nữa hắn có thể lờ mờ cảm nhận nàng đang trần như nhộng, khó khăn thay đồ…ừm, có lẽ mình thực sự xài hao quá a.

Giữa lúc Thẩm Ngôn đang thất thần, lông mi dài của Dương Mật khẽ động, nàng cảm nhận nam nhân của mình đã tỉnh, nhưng dù sao mới trải qua chuyện kia, vẫn còn rất ngượng ngùng a.

Nàng giấu mình trong tấm chăn dày, đợi tới khi ngộp thở tới không thể chịu được hơn nữa mới đành xấu hổ thò đầu ra, ngập ngừng một lát liền quyết định nằm sấp lên người Thẩm Ngôn, cái cằm gác trên bờ vai hắn.

- Đau chết mất.

- Sao ban nãy em luôn miệng kêu thoải mái với cả thích lắm?

- Anh đi chết luôn đi!

Dương Mật vả nhẹ lên miệng Thẩm Ngôn một cái, liếc mắt xem thường hắn.

Nàng nằm im trên người người đàn ông của mình, trong lòng suy nghĩ mông lung không thôi. Mấy lần nàng giật giật miệng định nói chuyện, bởi vì nãy giờ nàng vẫn lấn cấn một việc, ấy là Thẩm Ngôn định giải quyết mối quan hệ tay năm giữa các nàng như thế nào.

Giờ trong nhóm năm người thì hai người đã rơi vào móng vuốt của Thẩm Ngôn rồi, mình phải ăn nói sao với Lưu Sư Sư các nàng đây?

Nhưng lời đến bên miệng lại bị Dương Mật nuốt trở về, nàng biết rõ vấn đề này rất khó trả lời, vì thế nàng không muốn đang thời điểm ấm áp như vậy lại lôi chuyện đó ra làm hỏng hết tâm tình của cả hai.

Không đợi Dương Mật nói chuyện, Thẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, đã là vợ chồng với nhau, cũng không nên dấu giếm gì:

- Anh…cũng có một chuyện muốn nói với em đây!

- Hì hì! Nhìn anh kìa, có gì mau nói!

- Kỳ thực, anh bên ngoài còn có một người bạn gái, cô ấy tên Trương Tố Tố!

Thẩm Ngôn không thể nào quên cô gái mệnh khổ đó được, hắn đã quyết định vài ngày nữa sẽ mang Trương Tố Tố đi theo mình, nên hắn cũng muốn thẳng thắng với Dương Mật.

Hắn lựa chọn nói việc này với nàng mà không phải Nhiệt Ba vì nàng đã chính chắn, rất hiểu chuyện và thấu hiểu lòng hắn.

Quả nhiên Dương Mật nghe thế sắc mặt hết sức bình tĩnh, nàng còn nói thế nào nữa đây, kể từ khi Dương Mật chấp nhận Địch Lệ Nhiệt Ba chung chồng với mình, thì bức tường giới hạn của nàng đã bị phá vỡ, thêm một người với hai người lại có khác nhau sao?

Nàng cũng sớm biết bản tính trăng hoa của hắn, với bản lĩnh của Thẩm Ngôn cùng gương mặt soái ca của hắn, cô gái nào mà không đổ gục dưới chân hắn chứ.

Thẩm Ngôn vươn tay ôm lấy Dương Mật càng chặt, im lặng chờ đợi phản ứng của nàng.

Dương Mật nhìn bộ mặt như sắp ra pháp trường của hắn, không nhịn được phì cười, nói:

- Kiếp này em đã mắc nợ anh thì em phải trả nợ anh cả một đời, nhưng em chỉ có một yêu cầu, những người con gái vào Thẩm gia phải qua em và Nhiệt Ba đánh giá trước, em không muốn những loại rắn rết, toan tính ích kỷ lọt vào trong gia đình mình đâu!

Thẩm Ngôn nghe nàng nói như thế, cảm động suýt khóc, Dương Mật ở thế giới này ngoài má Hà ở cô nhi viện ra, nàng là người thấu hiểu và thông cảm cho hắn nhất, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn còn quá nhỏ để đối diện với tình huống như thế này.

- Về phần Nhiệt Ba…

- Em biết rồi! Em sẽ tìm cách giải thích với em ấy!

Khí tràng một người chấn giữ Hậu cung vạn gái không thể nhập đã manh nha phát ra trên người Dương Mật, Thẩm Ngôn thầm than nóc nhà này vẫn là rất vững chắc nha.

- Trương Tố Tố cô ấy rất đáng thương…

Được Dương Mật mở lòng, Thẩm Ngôn bắt đầu kể về cuộc đời đau khổ của Trương Tố Tố, bắt quá hắn bỏ qua chi tiết người cha trời đánh của Trương Tố Tố, việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt!

- Haiz, vậy ra là một cô gái số khổ a…bất quá cô ấy còn lớn hơn em hai tuổi, em có cảm giác anh rất thích lái máy bay đó nha!

- Khụ…khụ…làm gì có, do duyên số thôi..hì hì.

Nhận thấy bầu không khí có chút trầm lắng, Dương Mật tinh tế nhanh chóng chuyển chủ đề, sự việc gì tới cũng sẽ tới thôi, suy tư làm chi cho mệt người nữa.

- Hôm qua em đi thăm Dương Lập Hoa, bác sĩ nói hắn bị rối loạn nhịp tim dẫn đến ngưng đập tạm thời, nếu không đưa đi cứu chữa kịp thời e rằng về với ông bà rồi!

Dương Mật vươn cánh tay mềm mại ôm vòng qua cổ Thẩm Ngôn, chậm rãi kể chuyện lúc tối hôm qua.

- Hừ! Dám cưỡng hôn em, là trời phạt hắn!

- Anh chán ghét! Hắn chưa có hôn em!

Dương Mật nũng nịu cắn vào môi hắn một cái, bất quá Thẩm Ngôn lại hỏi:

- Tên giám đốc sản xuất Chấn Phong kia đâu rồi?

- A..tên đó hả, tối qua không biết tại sao hắn chạy về Kinh Thành trước rồi, nói có công chuyện cần xử lý!

- Chạy trốn vẫn thật nhanh nha!

- Cái gì chạy trốn?

- A…không có gì! Em đừng quan tâm!

Sự tình tên Chấn Phong này, khi nào trở về Kinh Thành hắn sẽ giải quyết luôn một thể, bây giờ cũng không gấp.

Thẩm Ngôn nhanh chóng đánh trống lãng, một tay vuốt ve bờ eo thon của Dương Mật, một tay sờ lên bộ phận mềm mại nhất trên người nàng, đoạn thủ thỉ trêu chọc:

- Bảo bối, lúc bình thường em không thùy mị nết na như lúc trên giường được à, ban ngày lúc nào mặt cũng lạnh băng thế?

Dương Mật phì cười:

- Không có cách nào nha, hiện tại không máu lạnh kiếm tiền nhiều một chút, tương lai Bảo Bảo của chúng ta ngay cả tiền mua sữa bột uống cũng không có đâu, như vậy thì chúng ta thành kẻ đáng thương rồi.

- Chậc, của em lớn như vậy, cần gì Bảo Bảo phải uống sữa bột nữa.

- Này, anh nhẹ tay thôi, bóp hỏng tương lai con anh không có gì để bú, nó tìm anh bắt đền thì tự mà chịu trách nhiệm đấy.

- Sau này phải chừa một bên cho chồng bú đấy nhé!

- …..!

...

Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba không giống nhau, sáng nay nàng nhất quyết không rời giường Thẩm Ngôn, dù sao thì nàng cũng không hề thấy có chút nào chột dạ, ai bảo cô nàng kia ‘bất nghĩa’ trước, vậy thì không thể trách nàng ‘bất nhân’ được.

Ngoài trời đã bắt đầu mưa rả rích, không có dấu hiệu ngừng lại, thậm chí càng lúc càng có xu hướng lớn hơn. Mấy hạt mưa dồn dập rơi lộp bộp va vào trên cửa sổ, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sấm vang lên, nghe mà giật cả mình.

Dương Mật do là lần đầu ‘khui thùng’ mệt mỏi nói chuyện được một chút rồi thiếp đi.

Ngược lại Thẩm Ngôn tinh thần vô cùng phấn chấn, sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ một lượt rồi ra ngoài bắt đầu chuẩn bị điểm tâm cho ba người.

Hơn chín giờ, cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Ngôn vừa mở ra thì Địch Lệ Nhiệt Ba đã như một cơn gió ùa vào, nàng trực tiếp nhảy lên lưng ôm chầm lấy bả vai Thẩm Ngôn, đoạn vui vẻ nói:

- Chồng ơi, sáng nay mưa lớn quá nên đoàn làm phim báo nghỉ, hì hì, thơm như vậy, chúng ta ăn cái gì thế?

- Cháo cua với sủi cảo.

- Oa, nghe xong bụng liền thấy đói rồi, chồng à, anh thiệt là giỏi!

Địch Lệ Nhiệt Ba không tiếp tục quấy rầy Thẩm Ngôn, nàng tung tăng đi đến bên cửa sổ, định bụng ngắm nhìn trời mưa mùa hạ một lát, nào ngờ người còn chưa tới, ánh mắt đã bị một mái tóc giả trên giường hấp dẫn tầm nhìn.

Trên giường Thẩm Ngôn làm sao lại có thứ này?

Địch Lệ Nhiệt Ba vội đi tới, vừa nhìn liền trợn trừng hai mắt, cái kia nào có phải tóc giả, rõ ràng đây là tóc thật, không đúng, trọng điểm ở đây là người, hơn nữa còn là một cô gái. Chết tiệt, là ai dám lăn lên giường của chồng nàng?

Bi thương và sự phẫn nộ nhanh chóng đan xen khắp cõi lòng Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng mạnh tay giở tấm chăn lên, không chút khách khí lật ngang thân mình nữ nhân đang đưa lưng về phía nàng ra xem.

- Àiii! Còn sớm mà.

Dương Mật ngáp một cái, sáng hôm nay, nàng và Thẩm Ngôn tới những ba lần, lúc này cơ thể đau nhức tựa như bị xe cán qua, khắp người bải hoải, mỏi mệt, không muốn nhúc nhích chút nào.

- Là cậu à? Làm gì thế, để yên cho tớ ngủ.

Dương Mật nhận ra người tới, hai mắt nàng nhắm tịt lại, càu nhàu mấy tiếng rồi giơ tay kéo mền đắp lên người, muốn tiếp tục ngủ thêm một lát.

Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy liền đơ người, con bạn này của nàng đánh hơi cũng nhanh a, Thẩm Ngôn mới xơ múi nàng hôm qua mà giờ cô bạn khuê mật của mình leo lên giường chồng mình rồi, bạn thân thiết ghê luôn.

Bất quá Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thở dài một hơi, còn tưởng là ả hồ ly nào quyến rũ được người chồng vô cùng ‘THIẾU KIÊN ĐỊNH’ của mình nữa chứ.

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy tư thế bà lớn nhìn xem ‘tiểu tam’ Dương Mật, cười ha ha quát lớn:

- Dương Mật, cậu đứng lên ngay cho tớ! Ai cho phép cậu lên giường chồng tớ hả?

- Ai nha, cậu có thấy phiền hay không vậy, đừng có kéo tay tớ nữa!

- Cậu còn dám nói tớ phiền? Cậu chính là kẻ thứ ba, dám xen vào phá hư tình cảm gia đình của người khác, cậu còn dám nằm đó ngủ nữa hả, mau ngồi dậy nói rõ ràng cho tớ!

Địch Lệ Nhiệt Ba lôi kéo Dương Mật ngồi dậy, chọt lét lấy nàng, sau đó ném quần áo đang vứt đầy trên ghế vào tay nàng ta, làm bộ tức giận nói:

- Mặc quần áo vào nhanh lên, khoe khoang cái gì không biết.

Đúng là càng nhìn càng ngứa mắt mà. Không sai, so gì chứ so chỗ cho ‘Bảo Bảo sau này có thể ăn no’ thì Địch Lệ Nhiệt Ba quả thật kém xa Dương Mật.

Đương nhiên, không phải nàng quá nhỏ, chỉ có thể nói là quân địch quá lớn mà thôi. Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ thầm trong lòng.

- Cậu đừng có giỡn nữa, tớ kêu chồng tớ vào ‘xử’ cậu bây giờ?

Dương Mật đang buồn ngủ bị tiếng hét oang oang của Địch Lệ Nhiệt Ba làm ong cả đầu óc, cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch, nàng tức giận trừng mắt nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe nói thế ủy khuất nhìn xem nàng, âm đạo thít chặt, tối hôm qua tuy Thẩm Ngôn đã chữa trị sơ qua cho nàng, nhưng hắn ‘bào’ dữ quá, đến bây giờ vẫn còn ê ẩm đây này.

.................................................