Ân Ái Không Buông

Chương 12: 12. Có bằng tôi không



Khách sạn 6* Pang's thuộc sở hữu của Madam Pang. Nhân viên nhìn thấy Lý Thần Vũ liền biết ý chào hỏi dù cậu trẻ măng, mặt búng ra sữa. Lý Thần Vũ đang đi cùng Gia Kỳ, cứ nghĩ ăn sáng xong rồi tóm được Candy Lee làm anh phấn khích.

- Ê, đó chẳng phải anh họ cậu sao?

Lý Thần Vũ dừng lại một chút, nhìn theo hướng Gia Kỳ nhìn thì mỉm cười. Cô gái ngồi cùng Lý Chính Vũ đang quay lưng lại với hướng anh đứng nên không biết là ai.

- Có khi là bạn gái không?

- Chịu, anh ấy chưa từng công khai ai cả.

- Ừ, nhưng mới sáng thế này...

Lý Thần Vũ hiểu ý bạn mình, Pang's có nhà hàng, cafe bên dưới, bên trên là khách sạn hạng sang, khó tránh được Gia Kỳ nghĩ hai người kia qua đêm ở đây và đang cafe sáng cùng nhau.

- Tới chào một câu, là biết liền.

Gia Kỳ hơi cười rồi đút tay túi quần đi ngay sau Lý Thần Vũ. Với anh em nhà họ Lý thì Gia Kỳ đã quá quen, nên không ngại hay khách sáo gì.

- Anh họ.

Cách hơn một mét, Lý Chính Vũ đã nghe thấy tiếng em họ chào mình, bèn mỉm cười rồi nói với người đang xem mắt.

- Tôi xin ít phút!

Lý Chính Vũ đứng lên, chưa kịp bước ra khỏi bàn thì Lý Thần Vũ đã tới nơi.

- Ừm, đã lâu chưa gặp.

Thần Vũ cười tủm tỉm trêu đùa.

- Anh bận hẹn hò chứ gì, không sao em hiểu.

Gia Kỳ ở sau cũng cúi đầu chào một cái, Lý Thần Vũ không để mất cơ hội, liền liếc cô gái ở bàn.



- Candy....

Lê Mẫn Tiên ngẩng lên, chấn động một phen vội lấy tóc che mặt.

- Xin lỗi, tôi phải đi gấp.

Cô ba chân bốn cẳng huých qua người Lý Thần Vũ chạy chối chạy chết, Lý Chính Vũ và Gia Kỳ không hiểu, chỉ thấy Lý Thần Vũ ném lại một câu.

- Em có người quen ngoài kia. Em xin phép.

Gia Kỳ nhăn nhó.

- Ủa, cậu bảo ăn sáng....

Hai người nhìn nhau ái ngại, Gia Kỳ mất công tới rồi nên không thể để bụng rỗng ra về.

- Anh Chính, anh ăn sáng cùng em không? Em mời.

Lý Chính Vũ nhìn theo hai người kia, linh cảm thấy lạ.

- Em ăn đi, anh uống nốt cafe rồi về công ty.

Ở nhà họ Lý, vì hai cháu trai đều tên Vũ nên để phân biệt, người anh được gọi là Chính, còn Thần là cách gọi dành cho người em.

****

1m69 chạy vẫn không thoát được 1m88 đi bộ, Lê Mẫn Tiên bị giữ chặt vai.

- Gu của cô là đàn ông họ Lý à?

- Anh điên à, tôi không quen...

Mẫn Tiên tự tin là cô đã make up rất kỹ, kiểu make của Thảo Tiên rất đậm và rất khác của cô, thế mà Lý Thần Vũ vẫn nhận ra được. Cả Lý Chính Vũ cũng biết cô là fake????

- Lê Mẫn Tiên, cô chơi tôi xong rồi cắp mông chạy. Giờ lại cặp kè anh họ tôi. Cô coi tôi là cái dạng gì?



- Bỏ raaa, ai cặp kè ai chứ...

- Tôi bắt quả tang tại trận mà còn dám cãi.

- Anh và tôi có quan hệ gì đâu mà anh nói bắt quả tang, buông raaaaa

- Quan hệ giường chiếu!

Lý Thần Vũ ghé sát mặt Lê Mẫn Tiên nói đầy khiêu gợi, hơi thở quen thuộc thơm mùi bạc hà làm cô nhớ cái hôn gạ gẫm lần trước.

Cô nghiêng mặt né tránh, Lý Thần Vũ nhếch môi cười rồi giữa ban ngày ban mặt, ở nơi ngoài đường dám cúi xuống cắn cổ Lê Mẫn Tiên.

Sự sợ hãi dâng trào, tay cô đẩy mạnh Lý Thần Vũ ra xa nhưng lại bị anh giữ eo ôm lấy.

Lời hỏi thăm nhạy cảm thì thầm nơi vành tai nóng hổi.

- Anh tôi có làm cô thỏa mãn bằng tôi không?

Lê Mẫn Tiên trừng mắt, tay đưa lên muốn đánh. Tay cô rất nhỏ, bị bàn tay lớn của Lý Thần Vũ giữ chặt đau điếng.

- Thích bạo lực?

- Đồ điên!!!

Cô giật tay lại nhưng không được, Lý Thần Vũ lôi cô xềnh xệch nhét vào xe.

Trên xe, Lê Mẫn Tiên bị đè ở dưới, Lý Thần Vũ như mất kiểm soát cắn cổ cô hết bên này lại sang bên kia. Cơn ốm vẫn chưa hết hẳn, uống thuốc tránh thai còn làm cô đau đầu hơn, cô tủi thân nói nhỏ xíu rấm rứt.

- Bỏ tôi ra, bỏ ra đi.

Giọng nhỏ như mèo con khiến Lý Thần Vũ dừng lại, anh nhìn hai mắt ầng ậc nước, môi hồng hồng, không thương xót lại phũ phàng.

- Ở dưới thân Lý Chính Vũ cô cũng mè nheo như vậy?
— QUẢNG CÁO —