Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 2: 2




Môi có chút ngứa ngáy, giống như bên trên có gì đó phớt qua.

Niệm Thanh nhíu mi, nâng tay “ba” một cái đau!
Cô tưởng rằng có muỗi đốt cô, kết quả là tỉnh lại cái gì cũng không có.
Cố Thanh Hằng không biết đã rời đi khi nào.

Một ngày anh nhận dạy không quá một tiếng rưỡi, trong văn phòng chỉ có mình cô, máy sưởi cũng không tắt, nhiệt độ vừa phải.

Niệm Thanh nằm thoải mái, nhưng cô lại nhớ ra buổi tối phải quay về nhà họ Niệm một chuyến, không thể không dậy đi về ký túc để thay đồ.
Phòng ký túc của nữ có bốn người một phòng, hỗn loạn không thể chịu nổi.
“Cậu đi đâu vậy?” Yến Tử vừa gõ bàn phím vừa hỏi người đã mất tích một buổi trưa là Niệm Thanh.
“Đi tới thư viện ngủ một giấc.” Niệm Thanh uống một ngụm nước, trả lời qua loa.


Cũng không thể nói cô đi tới văn phòng của Cố Thanh Hằng ngủ một buổi trưa đi? cô sợ Yến Tử không chịu được k1ch thích lớn như vậy.
“Mình tưởng rằng cậu bị giáo sư Cố giấu đi rồi”.

Yến Tử cười như kẻ trộm.
Niệm Thanh tức giận cười cười, thầm than Yến Tử xem tiểu thuyết quá nhiều: “Cậu còn nói, tan học rồi còn không gọi mình dậy, không có nghĩa khí.”
Yến Tử đóng laptop lại nghiêm trang nói: “Cậu cho rằng tớ không muốn gọi cậu tỉnh dậy sao? giáo sư Cố cứ nhìn chằm chằm Cậu, Cậu chỉ có thể tự nhận xúi quẩy thôi.”
“Đừng phí lời, đưa tiền cho mình.” Niệm Thanh đưa tay ra, mười ngón tay của cô thon thon, tay mềm mại giống như tay một thiên kim tiểu thư.
“Đề thi bán được ba ngàn, chúng ta mỗi người một nửa”.

Yến Tử đem tiền đã chia đưa cho Niệm Thanh “Này, một ngàn năm trăm”.
“Lần sau nếu có khoản thu nhập thêm, nhớ gọi Tớ nhé!” Niêm Thanh cầm tiền, cũng không đếm.

Cô và Yến Tử rất thân thiết, năm nhất đã bắt đầu bán bài tập cho học sinh cấp ba, số lượng luôn luôn rõ ràng.
“Mình nói này Niệm Thanh, cậu tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Niệm, tại sao lại thiếu tiền như vậy chứ?” Phi Dương hỏi.
Niệm Thanh từ đại học năm nhất tới nay đại học năm thứ tư, nếu không phải dạy kèm thì lại làm đề luyện tập, sao chép nghiên cứu, chứng tỏ cô ấy đã tận lực để kiếm tiền.
Nhà cô ấy không phải rất giàu có sao?
“Phi Dương, im miệng” Yến Tử quát khẽ, liếc nhìn Niệm Thanh.
Niệm Thanh cười cười nhưng cũng không giải thích, thay quần áo xong thì chào hỏi bọn họ một tiếng liền rời đi.

Niệm gia tự nhiên là không thiếu tiền, đáng tiếc, cô chỉ là một người con gái nuôi.


Sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ bị bán đi để liên hôn.

Nói trắng ra chính là một quân cờ.
Tiền, loại đồ vật này, Niệm gia sẽ không cho cô nhiều, cô chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm tiền.
Ngồi lên taxi, Niệm Thanh báo địa chỉ, sau đó cúi đầu lấy ra điện thoại, tính toán số tiền gửi ngân hàng của mình, càng tính lòng càng lạnh.

Niệm Thanh thở dài, cất điện thoại đi, nhắm mắt làm ngơ.

Khi xe taxi đi qua giao lộ Cẩm Hồ, cô nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một dãy nhà ở lướt qua, nơi đó không còn ai nữa.
Một giờ sau, đã tới Niệm gia.
Niệm Thanh xuống xe, sửa sang lại dung nhan, đổi sang khuôn mặt tươi cười, cô ấn chuông cửa, cô không có chìa khóa nhà.
“Nhị tiểu thư, lão gia và Thái Thái đang đợi cô”.

Người hầu mở cửa, ngữ khí lạnh lùng.
Niệm Thanh gật đầu, ý cười dịu dàng tiến về phía phòng ốc.


Trong phòng khách Niệm Hải và Tưởng Dung hiếm thấy đều ở đây.

Rõ ràng tối nay sẽ có khách tới, lai lịch không nhỏ.
Niệm Thanh cười nói trước khi Niệm Dung định phát tác: “Cha mẹ, con về rồi.

trên đường bị kẹt xe cho nên muộn một chút”.
Tưởng Dung tức giận, khẩu khí không tốt: “Vị khách hôm nay tới là vị hôn phu của chị con, con cẩn thận một chút, đừng làm chúng ta mất mặt”.
“Vâng!” Niệm Thanh nhu thuận nghe lời, cầm lấy chén trà người hầu mang tới đem cho Tưởng Dung.

Tưởng Dung uống một ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng, ngữ khí có hơi hòa hoãn: “Con mặc quần áo gì thế, thương hiệu nào? mau lên lầu thay một bộ đàng hoàng”.