Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 27: 27





Lưu Nhược Thủy thấy tôi nhìn chằm chằm cái bóng của cô ấy, cũng cúi đầu nhìn thử, nhưng lại không nhìn ra cái gì, khó hiểu chớp chớp mắt.

"Nhìn cái gì vậy?" Tô Khê hoàn toàn bị gia thế của Lưu Nhược Thủy làm cho giật mình, đẩy vai tôi một cái: "Vượt khỏi sức tưởng tượng của cô rồi đúng không? Cái giường của người ta còn quý hơn cái nhà của chúng ta nữa".

Tôi cười ha ha một tiếng, lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường Bạt Bộ* kia, không biết vì sao rõ ràng lúc nãy cảm thấy chiếc giường này rất xa hoa, bây giờ nhìn lại, ba mặt giường kín kẽ, lại thoang thoảng mùi hương của xác chết, trong như một cỗ quan tài.

Lại nhìn ván giường kê cao, cứ có cảm giác ở bên dưới giấu thứ gì đó.


Lưu Nhược Thủy cho tôi nửa khối trầm hương, vật này quá quý giá, tôi không muốn nhận, nhưng cô ấy lại đặc biệt vui vẻ, ép tôi phải lấy.

Lúc chúng tôi muốn rời đi, cô ấy bèn tiễn chúng tôi ra cửa, trên gương mặt trắng nõn có chút xanh xao, Tô Khê vẫn còn đang líu lo nói chuyện, tôi suy nghĩ một hồi, liền kéo Lưu Nhược Thủy sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Cô nên đổi một chiếc giường khác đi, giường kia đã cũ lắm rồi, mà đồ cũ thì thường hay có mấy thứ không được tốt".

"Chiếc giường kia là của hồi môn* của bà ngoại tôi, năm ngoái tôi còn cố ý mang về từ Tô Châu, là đồ cổ đó.

Cho dù có chuyện gì, chắc chắn bà ngoại cũng sẽ bảo vệ tôi chứ, đúng không?" Lưu Nhược Thủy cười một cái, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, trông cực kì ngọt ngào.

Tôi chỉ có cảm giác không thoải mái thôi, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ bảo Lưu Nhược Thủy là nếu xảy ra chuyện gì thì đến tìm tôi.

Về đến nhà, tôi đưa ảnh chụp cho bà ngoại nhìn, bà xoay xoay ảnh xem cũng không nói tiếng nào, khi tôi nhắc đến chuyện Phiên Hồn* Hương, bà cũng chỉ cười nhẹ.

Phiên Hồn Hương, nghe nói mùi hương có thể bay trăm dặm, chui được cả xuống đất, xác chết ngửi được liền lập tức sống lại, nhưng trên đời chỉ có ba khối thôi, tương truyền là Hán Vũ Đế chế tạo cho Lý mỹ nhân, quý báu vô cùng, từ xưa tới nay không rõ tung tích.


Vật báu như vậy làm sao nhà Lưu Nhược Thủy có thể có? Nhưng nếu Mặc Dật nói đó là Phiên Hồn Hương, thì chắc chắn không sai, tôi lại nghĩ tới mùi thi thể trên người Lưu Nhược Thủy, liên tưởng tới một khả năng, liền hoảng sợ gạt bỏ, nếu thật sự là như vậy thì cũng quá khủng bố rồi.

Đêm đó Tô Khê gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi khi nào rảnh thì cùng cô ấy đến nhà Lưu Nhược Thủy lần nữa, cô ấy muốn đặt làm một chiếc giường Bạt Bộ giống như vậy.

Tôi nhân cơ hội hỏi một câu, tại sao Lưu Nhược Thủy đột nhiên lại chuyển chiếc giường đó từ Tô Châu về, Tô Khê tất nhiên không biết, chỉ nói là năm ngoái Lưu Nhược Thủy vừa tốt nghiệp, cũng trong năm đó đề nghị Tần Mạc ở rể.

Buổi tối, tôi nhìn nửa khối trầm hương mà Lưu Nhược Thủy tặng, trong đầu không ngừng nhớ tới Phiên Hồn Hương và chiếc giường kia, không cần biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, tôi quyết định gọi điện thoại cho cô ấy.

Khi tôi nói thẳng ra bên trong lư hương chính là Phiên Hồn Hương, Lưu Nhược Thủy chỉ cười khẽ, nói: "Tôi làm sao mua nổi bảo vật đó, cái đó chỉ là trầm hương bình thường thôi, chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi giấu xác của A Mạc ở dưới giường, sau đó nhờ Phiên Hồn Hương hằng đêm đi gặp anh ấy à? Hay là, ngày mai cô lại đến đây, tôi mở ván giường lên cho cô xem?"Bị cô ấy nói thẳng ra như vậy, tôi cũng không biết phải tiếp tục đáp thế nào, giọng cô ấy bỗng dưng chùng xuống, còn mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu như A Mạc thật sự ở dưới giường tôi thì tốt biết bao, vậy tôi cũng không cần chạy khắp nơi tìm anh ấy.


"Vừa nói dứt câu liền khóc thật, tôi cũng không tiện ép hỏi tiếp, chỉ nói với nàng Phiên Hồn Hương đúng là tốt thật, nhưng người và quỷ khác biệt, cần phải cẩn thận.

Giữa đêm lúc đang ngủ, đột nhiên tôi nghe được một tiếng gào thê lương, giống như có một bóng đen đang cố giãy dụa muốn thoát khỏi dây trói, nhưng không thể nào thoát ra, chỉ có thể la hét không ngừng, thanh âm như bị cái gì chặn lại, khàn khàn không thể nghe rõ ràng.

*Giường Bạt Bộ: một loại giường cổ của Trung Quốc, hình hộp với ba mặt kín mít.

Edit: Hiing.