Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 42: Ngứa đòn



Vừa hết tiết, gần như cả lớp tức thì ùa tới vây xung quanh.

“1, 2, 3 —–” Tống Tư Duệ vung vẩy hai tay như chỉ huy dàn nhạc, mọi người kéo dài giọng rống lên: “Khao đê! Khao đê! Khao đê! Khao đê!”

“Đm còn bắt nhịp nữa cơ á?” Thịnh Vọng uống nước mà tí nữa sặc chết tươi đành đạch.

“Tất nhiên, đồng thanh cho nó khí thế chứ.” Tống Tư Duệ vẫn đang giữ nguyên tư thế bắt nhịp, Cao Thiên Dương ngồi đứng cạnh cười như điên.

“Mấy đứa này trước giờ vẫn xàm thế à?” Thịnh Vọng quay đầu lại hỏi Giang Thiêm: “Ngày xưa cậu được giải cũng thế luôn?”

Giang Thiêm nói: “Xem tình hình.”

“Xem tình hình là sao?” Thịnh Vọng hỏi.

Mấy đứa con trai đứng cạnh cười sằng sặc: “Xem xem lão Cao có sợ chết hay không. Nếu lão Cao không sợ chết hô hoán đòi khao thì bọn tôi cũng gào theo. Nếu mà lão Cao sợ chết thì bọn tôi sẽ hô anh Thiêm.”

“???” Thịnh Vọng nhìn họ chằm chằm: “Thế hôm nay ăn gan hùm à?”

“Tại có cậu còn gì!”

“Đệch, quả hồng mềm dễ nắn à?” Thịnh Vọng bảo.

Tống Tư Duệ chả thèm quan tâm bắt đầu hô hào: “Anh Thịnh ——“

Những người khác cứ như đã hẹn trước, nói theo: “Đẹp giai!”

Tống Tư Duệ: “Anh Thiêm —-“

Những người khác: “Ngầu lòi!”

Tống Tư Duệ: “Anh Thịnh —-” 

“Chảnh cún!”

“Anh Thiêm —-“

“Tool hack!”

“…”

Mịa, điên hết rồi!!!

Học sinh tầng dưới ùa hết lên đây đứng xem ngoài hành lang, Thịnh Vọng vội rút quyển sách che mặt: “Khao khao khao khao khao, đừng gào nữa.”

“Đậu má cậu khao thật à?” Cao Thiên Dương cười suýt tắc thở nhổm dậy như xác chết vùng lên, nói: “Không nhận ra bọn nó hô hào quen miệng vờ lờ à?! Gào lấy lệ thôi mà, cậu không để ý thì gào thế gào nữa cũng chả làm gì được!”

“Tôi chịu thua, tôi cần mặt mũi.” Thịnh Vọng giơ tay lên cười nói: “Thi tuần tuần này xong, quán nướng Năm đó ngoài cổng trường, tôi bao, chúng ta đi ăn sập tiệm ông chủ luôn!”

Đám người hùa theo gào tướng lên: “Ăn sập tiệm anh Lâm! Ăn sập tiệm anh Hi! Ăn sập cả tiệm luôn!”

“Các cậu bựa thế không biết được!” Ớt bé vừa cười vừa mắng.

Lần đầu tiên Thịnh Vọng gặp phải bạn học điên đến thế, nhưng thực sự cậu càng ngày càng thích lớp này rồi đấy. À mà không đúng, là thích đại đa số bạn học trong lớp chứ. Cậu từng nói tính mình nhỏ nhen, hay cáu kỉnh, không bao giờ biết rộng lượng là gì, cho nên một số người dám hố cậu thì đúng là đần thối.

Tất cả mọi người nói cười liên miên, chui rúc ở cuối lớp đùa cợt với nhau, chỉ có mỗi mình Tề Gia Hào ngồi ngoài đám đông.

Hồi trước hắn nói thị lực của mình kém, lằng nhằng với chủ nhiệm lớp mãi mới đổi được lên hàng đầu, dạo gần đây chuyển vị trí các tổ thì hắn sang tổ 5, còn mấy người Thịnh Vọng thì ở tổ 1.

Hắn cách không khí náo nhiệt ấy một đường chéo, cự ly xa nhất lớp.

Hắn nhớ ngày hôm đó mình đánh phá từ lớp 5 vào thẳng lớp A, trong lớp cũng ầm ĩ thế này, một đống người nửa quen nửa lạ cũng vây lấy hắn như thế, gào thét đòi hắn khao.

Trước lúc đấy, hắn chỉ gặp học sinh lớp A trên hành lang hoặc sân thể dục thôi, chưa từng nói với nhau câu nào, đừng nói gì đến thân quen, nhưng hắn vẫn nhớ nói được tên tất cả, vì mỗi một người đều là mục tiêu hắn muốn vượt qua.

Thế nên hồi đó khi bị trêu đùa, trong lòng hắn nửa sợ hãi nửa tự mãn, vừa lo lắng vừa hả hê. Chờ hắn vùng vẫy ra khỏi dòng suy tư toan đồng ý thì đám đông ồn ào đã cười nói tản đi.

Sau hôm đó, Tề Gia Hào trở thành lão Tề của lớp A.

Hắn phát hiện người trong cái lớp này rất vồn vã ngay từ lần đầu gặp mặt, dường như chỉ cần họ bằng lòng thì chuyện làm bạn với đó chỉ là một câu nói mà thôi.

Hắn hâm mộ, và rồi ghen ghét. Ghen tị họ mang trong mình sự tự tin bẩm sinh, nhờ đâu cơ chứ? Chắc vì được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa từ bé đây mà.

Không như hắn, có một ông bố đã chẳng được tích sự gì lại còn hay ba hoa chích chòe và một bà mẹ không tự thi đỗ vào ngôi trường danh giá được bèn đổ hết mọi áp lực lên đầu hắn. Thi cử đạt được thành tích cao, mẹ hắn bèn bổ hoa quả cắt thành từng miếng đút lên đến tận mồm. Thi cử không ra gì thì đủ thứ lời chế giễu chua ngoa tuồn ra khỏi miệng.

Họ hàng gần xa hay bảo đỉnh đầu hắn có 2 cái xoáy chứng tỏ rất thông minh. Nhưng bản thân hắn biết rằng chỉ có một cái là thật, cái còn lại do hồi cấp 1 trốn lớp học thêm và bị mẹ túm được, trong cơn tức giận bà ta đã cầm cây treo quần áo quất hắn, chẳng may để lại sẹo.

Đôi khi hắn có cảm giác mình như một con sâu, may thay lẻn được vào trong bầy rồng. Có đôi khi thì cảm giác mình như một dũng sĩ diệt rồng đơn độc lẻ loi, chờ lẽ trời đền đáp xứng đáng.

Hắn bắt đầu bắt chước người trong lớp A, bắt chước cách họ vồn vã thân thiện, gọi bạn xưng bè, cứ như bản chất của hắn vốn đã niềm nở vậy. Thực ra có rất nhiều người làm hắn không ưa nổi.

Hắn không ưa Giang Thiêm, chỉ cần vẩy tay đã có điểm tối đa, chỉ cần qua loa đã chễm chệ ngôi đầu. Hắn không ưa Cao Thiên Dương, rõ ràng thành tích dưới đáy lớp A mà với ai cũng khăng khít keo sơn cho được. Cả Từ Thiên Thư nữa, nếu như bố nó không phải Chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức của cái trường này thì một đứa tầm thường đến mức ấy sao đạt được thành tích như ngày hôm nay?

….

Nhưng đứa hắn ghét nhất là Thịnh Vọng.

Rõ ràng chỉ là một đứa chen vào giữa đường, rõ ràng thành tích đầu vào kém xa tất cả mọi người hàng trăm cây số, thậm chí nó còn chả cố gắng thể hiện sự thân thiện hay gì hết, thế mà cái lớp này đã đón nhận nó một cách dễ dãi như vậy. Dựa vào đâu chứ hả? Dựa vào đâu mà nó chả cần cố gắng tí gì đã có sẵn sự tự tin như những người trong lớp A và thậm chí là vượt trội hơn hẳn.

Tề Gia Hào cảm giác mình bị người ta đè đầu cưỡi cổ ở mọi lĩnh vực, chỉ riêng tiếng Anh. Chỉ có tiết học của Dương Tinh, hắn mới là học sinh lớp A danh xứng với thực, hắn chưa bao giờ lo bị gọi tên, thậm chí rất muốn được gọi tên. Gần như mọi bài thi của hắn đã trở thành đáp án chuẩn, vở ghi chép của hắn được những người khác tranh nhau đòi chép, ngay đến Giang Thiêm gần như cũng phải mặc hắn đè đầu.

Nhưng hết lần này đến lần khác cứ tòi ra một Thịnh Vọng, biến “gần như” của hắn thành “chắc chắn”.

Ở lớp A, vào tiết tiếng Anh, Thịnh Vọng là đáp án chuẩn, Giang Thiêm cam lòng để nó đè đầu.

Người như thế thì làm sao Tề Gia Hào thích cho nổi.

Hắn ngồi tại chỗ cúi gằm mặt, vuốt mép giấy chứng nhận cho thật phẳng phiu, cẩn thận từng li từng tí kẹp nó giữa quyển sách bài tập rồi đặt vào cặp sách, chờ hết buổi tự học tối sẽ báo tin mừng cho bố mẹ. Từ lần tuột tay 3 tốt thành phố đến nay, mẹ hắn chưa từng tươi tỉnh.

Những bạn học khác vẫn đang vây quanh Thịnh Vọng và Giang Thiêm nói cười, nếu như không có cái chuyện đó thì hắn cũng sẽ là người được vây quanh.

Hắn hối hận, và rồi tủi thân chua xót, thầm nghĩ tình bạn của lớp A ngắn chẳng tày gang.

Ai mà chẳng có đã từng, hắn chỉ mắc lỗi mỗi một lần thôi, từ nay cảnh tượng vui vầy chẳng dính dáng gì tới hắn nữa, tung hô reo hò chẳng có mặt hắn nữa, vinh dự vẻ vang chẳng còn tên hắn nữa. Có cần phải đến mức ấy không?

Hắn vẫn đang ngồi ở lớp A, mà như đã bị đào thải.



*

Sáng thứ 6 Giang Thiêm gọi điện cho Triệu Hi. Hắn sợ cái đám sói đói trong lớp sẽ ăn sạch kho hàng của quán nướng thật, nên nhắc nhở ông chủ chuẩn bị tâm lý trước.

Thịnh Vọng ngồi ngược trên ghế, cằm gác lên lưng ghế vừa câu được câu chăng nghe đám Cao Thiên Dương rên rỉ ỉ ôi đòi ăn, vừa vểnh tai nghe cuộc điện thoại bên cạnh, kết quả càng nghe càng thấy sai sai.

“Ơ không phải anh Hi à?” Giang Thiêm vừa cúp điện thoại, Thịnh Vọng hỏi ngay.

“Không.” Giang Thiêm thả điện thoại vào cặp sách nói: “Anh Lâm nghe điện thoại, họ có việc phải đi Bắc Kinh rồi, anh ấy đang cầm điện thoại của anh Hi.”

“Bắc Kinh á? Làm gì thế?” Thịnh Vọng tò mò hỏi.

“Chẳng biết, bảo là có việc.” Giang Thiêm ngẫm lại, đầu dây bên kia điện thoại không hề yên tĩnh, Lâm Bắc Đình đang ở nơi công cộng ồn ã tiếng người, có cả loa đang gọi tên: “Chắc đang ở ngân hàng hoặc bệnh viện.”

Giang Thiêm nói: “Hồi trước chú Triệu từng làm phẫu thuật, thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện kiểm tra, chắc dẫn chú đi Bắc Kinh rồi, hôm qua không thấy chú ở Hân Hoan.”

“Bệnh gì thế?”

“Ung thư dạ dày.”

Thịnh Vọng sửng sốt.

Bấy giờ cậu mới chợt nhớ, lần đầu tiên gặp ông chủ Triệu cậu đã nghĩ bác trông như một con bọ ngựa cỡ lớn, đồng tử hơi lồi, quả thật gầy quá mức. Chắc vì có người thân nhất qua đời, nên Thịnh Vọng khá mẫn cảm với chuyện sinh lão bệnh tử.

Giang Thiêm dừng lại một lát rồi bổ sung: “Phẫu thuật được 7, 8 năm rồi.”

Thịnh Vọng chưa kịp hoàn hồn: “7, 8 năm rồi à?”

“Bác sĩ nói sau 5 năm phẫu thuật mà không tái phát nữa thì không có vấn đề gì cả, đi kiểm tra định kỳ là được.” Giang Thiêm nói.

Thịnh Vọng ngơ ngác giây lát, nghĩ về ông chủ Triệu có bề ngoài không giống người bệnh cho lắm, cười đùa mắng mỏ hăng hái hơn ai khác, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa bình tĩnh lại thì bắt gặp ánh mắt của Giang Thiêm. Có lẽ vì cúi xuống gần quá mà thoạt nhìn rất đỗi dịu dàng.

“Nhìn tôi làm gì?” Thịnh Vọng vuốt vuốt sau gáy, ngồi thẳng người dậy.

Giang Thiêm thoáng cau mày nhưng chẳng mấy chốc đã dãn ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Hắn cầm bình nước uống một hớp, bảo: “Mặt cậu là danh lam thắng cảnh hay sao mà phải mua vé mới được nhìn?”

Thịnh Vọng “ha” cười khẩy, đảo mắt xuống gầm bàn, hôm nay Giang Thiêm đi giày thể thao màu trắng. Thế là cậu không nói hai lời, đóng cho đối phương một con dấu.

Giang Thiêm: “….”

Cùng là con trai cả, biết giẫm đạp cái gì thì gây đau lòng nhất.

Cao Thiên Dương nghe ngóng xong bèn gào mồm thông báo chuyện Triệu Hi và Lâm Bắc Đình không ở nhà, dẫn tới những tiếng rên rỉ ỉ ôi ầm ầm.

Tiết ôn thi học sinh giỏi của lớp A đã mở được một thời gian, hai người đó đều được mời tới giảng dạy. Lúc vào tiết, có mấy thằng đần đến lớp A dự thinh khiếp sợ mà rằng: “Ơ đây là ông chủ quán nướng ngoài cổng trường cơ mà? Ai bị dở hay sao mà mời quán xiên nướng đến dạy Lý bọn mình?”

Đúng lúc ấy Hà Tiến đang cầm vở bước vào cửa dự giờ, bèn đanh mặt trả lời: “Tôi mời đấy.”

Làm một số học sinh sợ vãi tè.

Tới khi cán sự môn Lý quẳng powper point giới thiệu vắn tắt đã chuẩn bị sẵn ra, lý lịch đẹp đẽ siêu khủng của Triệu Hi và Lâm Bắc Đình được công bố trước mắt mọi người, mấy thằng đần ấy thốt lên “Đê ma ma” rồi hoảng hốt im bặt.

Triệu Hi bước lên bục giảng còn không quên nói đùa: “Lúc cô Hà bảo tôi về chuyện này, tôi với Lâm tử…. À nhầm, thầy Lâm đang ở nước ngoài cả, vẫn chưa lấn sân sang con đường xiên nướng. Các bạn đừng nhìn cô ấy đang nghiêm mặt chứ trong lòng hối hận ghê luôn đấy.”

Hà Tiến đứng cuối lớp cười mắng: “Đi chết đi.”

“Đấy thấy chưa, sốt ruột rồi kia kìa.” Triệu Hi nói.

Giọng nói của anh không cao, nhưng rất rành rọt, cái điệu vừa nói vừa kèm theo nụ cười hơi ngông nghênh, mà rất đỗi ung dung. Anh nói: “Yên tâm đi, tôi với Lâm tử chỉ làm công việc mào đầu mà thôi, nói cho các biết nếu tiếp tục học Vật Lý sâu hơn nữa sẽ như thế nào, bản chất là trò chuyện giao lưu thôi, không vấy bẩn hệ thống Vật Lý có sẵn trong đầu các bạn đâu.”

Lâm Bắc Đình thì nghiêm túc đứng đắn hơn anh nhiều, nhưng cuối tiết cũng đùa một câu. Hắn chỉ chỉ Triệu Hi đã quay về cuối lớp ngồi và nói: “Ngoài ra phải nói rõ một chuyện, những người học môn này chưa hẳn đã hói đâu, miễn là đừng sống ở nước Anh.”

Sau hôm đó, cả khối đều biết: có 2 thầy giáo đẹp trai được mời tới lớp A luyện thi học sinh giỏi, một người trong đó là cựu học sinh trường trung học trực thuộc, chín bỏ làm mười có thể gọi một tiếng đàn anh. 

Lớp khác còn thế, khỏi phải nói lớp A, tất cả mọi người đều rất quý hai anh. Nói là khao mọi người đi ăn xiên nướng thôi chứ thực ra là muốn rủ cả Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đi ăn, hai anh không có ở đây thì mất vui.

Lâm Bắc Đình nói phải đến Quốc Khánh 2 anh mới về, thế là bữa cơm của Thịnh Vọng kéo dài thời gian theo.

Tiết trời bước vào thời kỳ se lạnh chỉ trong một cái chớp mắt, cuối tháng 9, Đại hội thể dục thể thao của trường trung học trực thuộc đã tới trước.

Cuối cùng Cao Thiên Dương đã được thể hiện sức mạnh của cán sự môn thể dục, mỗi lần nghỉ giữa giờ hắn đều chạy khắp lớp để huy động.

Học sinh lớp A khuyết thiếu niềm đam mê đối với đại hội thể dục thể thao, chủ yếu là mấy cái mục đấy chả ra cái chết mẹ gì. 

“Tiếp sức hỗn hợp 8×200 là cái khỉ gì thế?” Thịnh Vọng hỏi.

Cái tên súc vật Cao Thiên Dương ỷ mình có mối quan hệ keo sơn mà bất chấp mạng sống cưỡng chế Thịnh Vọng và Giang Thiêm ghi danh một vài hạng mục, trong đó có cái này.

“Nam nữ phối hợp với nhau, 4 nam 4 nữ, thứ tự tùy thích, thi thể lực và thi chiến thuật.” Cao Thiên Dương nói với vẻ thần bí.

Thi thi cái thằng bố mày.

Vẻ mặt Thịnh Vọng tuyệt vọng. 

[1] Tên ẻm là tràn trề hi vọng =))))

Lớp A tính đi tính lại chỉ có tổng cộng 8 nữ sinh, mà trong 8 người chỉ có một mình Ớt bé chạy được, những người khác ai nấy chạy 800m đã nôn thốc nôn tháo hết cả, chưa kể 3 đứa không đạt yêu cầu. Định giết nhau à?

Thịnh Vọng nhìn Giang Thiêm nói: “Tối nay tôi nhảy từ giường trên xuống ngã gãy chân liệu có còn kịp không?”

Giang Thiêm bảo: “Không nhanh bằng tôi đập gãy chân cho.”

Thịnh Vọng: “…”