Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 4: Chương 4





Đôi mắt chợt tỉnh vì cái lạnh hắt vào từ một cánh cửa vô tình bị mở toang. Cô vươn mình, rồi nhìn vào đôi tay sưng lên và rát, thở dài rồi vô thức nhìn chiếc giường bên cạnh. Không có, người đàn ông mà cô đã tận tình chăm sóc đêm qua đã biến mất, đúng hơn là ko còn nằm đây nữa. Theo bản năng, cô lao mình đi tìm người đó, sự trống rỗng trong tâm trí, sự đồ sộ của ngôi biệt thự khiến cô lạc lõng. Cái cổ nhỏ bắt đầu đau vì người chủ của nó quay qua quay lại quá nhiều trong một thời gian dài, cô tìm kiếm mãi hình bóng anh, nhưng ko thấy mà chỉ thấy người vốn dư thừa. Người đàn bà bước đến bên cô, nghiêm nghị, từ từ cầm đôi bàn tay người chủ mình lên, vẻ xuýt xoa rồi.......bà ta bóp mạnh vào những ngón tay đỏ mọng. Đau, thực sự đau.
Trong khoảng khắc chợt giãy nảy, cô trợn mắt nhìn bà già đó. Không lảng tránh, bà ta đưa tay còn lại sửa gọng kính:
-Cậu chủ đi làm rồi thưa cô, nơi này ko phải là nơi nên đến
Câu trước và câu sau ko hề logic chút nào, một mối liên hệ cũng ko. Dù có vất bỏ đi câu trước thì câu sau vẫn có thể đứng độc lập nhưng điều đáng nói ở đây, câu trước chỉ là cành hoa nhỏ để làm dịu đi sự xấu xí, thô cạch và khá tàn bạo của câu sau mà thôi....Nơi này ko phải là nơi cô nên đến nhưng lại là nơi có lẽ cô phải quay lại chăng?_Cô thầm nghĩ rồi cũng nghe lời đi theo người đàn bà đó, nhưng nhất định cô sẽ quay lại vì đâu đó trong lời nói của bà ta, có chưa một lời mời đặc biệt cho cô.
-Cô đang làm gì thế hả?_Người chồng tuyệt vời của một người vợ đã trở về, mệt mỏi chưa thấy đã thấy sự khó chịu trên khuôn mặt đẹp giai của hắn.
-Nè!_Đáp lại câu hỏi của chồng, người vợ cười tít mắt rồi đưa 10 ngón tay được băng bó cẩn thận cho chồng xem, chờ đợi một lời thương hại
-Vất mấy cái thứ đó đi, ghê quá_Ông chồng khó chịu, phớt lờ đi sự mong mỏi của ai kia rồi ngoài xuống bàn, cạnh cô.
-....Ko nói gì, cô quay mặt rồi hả miệng để người hầu đút cơm ình, sự vui vẻ giả tạo phủ đầy lên sự thất vọng.
-Hôm qua..._Người chồng chậm rãi
Cô vợ hí hưởng quay người về chồng, chắc anh muốn cảm ơn cô đây ha, cô nghĩ
-Tên nào bấu vào má tôi hả_Tức giận, người chồng chỉ vào vết xước vẫn còn in mờ trên khuôn mặt điển trai của mình.
-Là em véo đó_Cô gái nhỏ hồn nhiên trả lời, khuôn mặt vẫn rạng rỡ trước sự ngỡ ngàng của đám giúp việc. Chưa đánh mà đã khai
-Là cô à_Vẻ mặt sa sầm thấy rõ, khuôn mặt nãy giờ bỗng lọt thỏm vào khoảng tối vô định.
-À..._Đã nhận rõ được sai lầm tai hại của chính mình (tự đặt mình nằm trên thớt), cô cười trừ bào chữa cho hành vi ko mấy trong sáng đó_Ưm, thật ra em thấy da anh hay hay làm sao ấy...
-Rồi sao_Cố giữ bình tĩnh.
-Àh...Thì thấy chẳng có tì vết nào cả, ngăm ngăm nữa...._Ngập ngừng
-Tiếp đi..._Cố dụ dẫm
-Em ko kiềm lòng nên muốn sờ thử...thấy sướng tay, rồi thì véo luôn một thể, bây giờ vẫn cảm thấy sướng nè_Cô gái nhỏ hào hứng kể lại những gì đã làm với chồng mà quên mất biểu hiện của người chồng bây giờ.

Ko kiềm được tức giận vì khi ko lại có kẻ điên điên khùng khùng phá hoại nhan sắc của mình, người chồng vô tội đưa đôi bàn tay lạnh chạm vào đôi má luôn có chút ửng hồng của người đối diện, đôi mắt xanh nhíu lại vài giây rồi véo mạnh vào làn da trắng hồng, trả đũa.
Bất ngờ, từ khi anh khẽ chạm tay vào má cô, cái cảm giác mạt lạnh từ tay anh vẫn còn chưa kịp tan hết thì lại đau nhói vì ngón tay anh véo chặt vào thớ thịt mềm. Cô giật mình tỉnh mộng, những ảo tưởng nào là một nụ hôn nồng cháy từ anh_người chồng luôn làm cô cảm thấy xa lạ hay chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng thôi cũng được đều tan biến thành mây khói. Anh đang trả đũa cô chỉ vì cô đã véo má anh khiến nó vẫn còn in dấu móng tay trên khuôn mặt thư thái kia sao? Nếu anh là chồng cô, đáng nhẽ anh nên tha thứ chăng?
-Đau.......đau mà..._Giọng nói yếu ớt khẽ run
-Đau mà sao lại dám làm thế trong khi tôi bị sốt hả?_Vẫn thản nhiên
Tức giận trước thái độ quá đáng nửa giểu cợt của người chồng ko ra chồng, cô xăn tay áo, để lộ ra một vết cắn sâu trên làn da mỏng ra hiệu như muốn anh nhìn thấy.
-Giờ thì thả em ra đi_Vừa nói cô vừa giật tay chồng_Anh đang sốt mà vẫn báo thù em đấy thôi...
-?_Ngơ ngác
-Nhìn cái vết xấu xí này đi, do anh làm đó_Cô đưa thẳng cánh tay bị cắn vào mặt anh, vẻ trăn trối_Chắc lúc đó anh nằm mơ chén thịt gà hả? Vậy nên mới cắn em chứ...
-..............
-Anh có biết em phải mất bao lâu mới lấy tay ra khỏi cái mồm to tướng của anh ko
-..............
-Anh đã trả thù em hôm qua rồi nên....
-Em muốn trả thù lại?_Anh chồng ra mặt thích thú, nụ cười ngạo nghễ vẫn tươi rói.
-Biết thế thì tốt_Cô được thể lấn tới
-Ok, cho em cắn lại..._Vẫn thích thú, đôi mắt trong chờ một màn kịch đã dàn dựng trước.
-............_Vẻ nghĩ ngợi_Ko, ko phải bây giờ
-Vậy à, thất vọng thật_Anh khẽ thở dài làm vẻ thất vọng chờ đợi phản ứng dài khờ của một con nai con lạc lối. Nhưng ko, anh đã vô công vì cô chẳng biểu hiện bất cứ cảm xúc nào như năn nỉ hay vòi vĩnh cả. Xem ra cô đã biết trước ý định thực sự của anh...
-Vậy thì thôi_Anh bỏ đi theo lời gọi của ông thư kí già nua, để lại một con mắt thất vọng vì xa anh và một đôi mắt khẽ mừng hụt qua đôi kính dày cộm

Chap 4: Ác quỷ Sa bẫy
Căn phòng tối om, chẳng có một chút ánh sáng nhỏ len lỏi, cảnh vậy trong nó cũng chìm nghỉm trong sự vây đặc của bóng tối. Thế mà ánh mặt trời bên ngoài lại chói chang hơn bao giờ hết.
Theo lời mời đầy ẩn ý của bà quản gia già hay nói chính xác là Hồ quản gia (lúc trước tg ko tìm ra tên nên ko thêm vào, bà con hỉu cho nha), cô đã quay lại đó, và đến đây, căn phòng cuối hành lang phía tây của ngôi biệt thự sâu hút và tối đen. Cô cẩn thận bước vào khoảng không này, có chút e dè. Những ngón tay dài vẫn còn quấn băng mò mẫm quơ đi quơ lại về phía trước, cố tìm một bức vách để bám vịnh hay một cái công tắc điện nào đó.
-A...._Cô ngã xuống nền nhà lạnh cóng vì chân vấp phải vật cản, trong vô thức, cánh tay gầy theo phản ứng chống xuống nền nhà, ko chịu nổi sức nặng của cơ thể và ...rắc...
Thôi rồi, 10 ngón tay bỏng vẫn chưa lành, 1 vết cắn của tên chồng ngủ mớ vẫn chưa mờ đí, vậy mà giờ phải vác thêm cái danh bông gân tay nữa (tg: tui xin lỗi vì cái tính thik hành hạ nhân vật). Nhưng thế vẫn chưa đủ, cô lấy tay còn lại dò tìm đường, đau đớn nhưng cô lại ko muốn mắc kẹt mãi trong cái căn phòng đáng nguyền rủa này. Cũng chính sự bất kiến nhẫn đã khiến bàn tay còn lại vớ phải một mảnh vỡ thủy tình nằm ngổn ngang đâu đó quanh cô, như đã chờ đợi sắn. Cô nhăn mặt, vết thương ko khiến cô đau mà chính là sự bất lực của mình khiến cô cảm thấy tức giận chính bản thân mình. Cũng tức giận vì biết mà vẫn cố sa vào bẫy.
Ánh sáng nhỏ từ từ hắt vào căn phòng tốt, ngọn nến chao đảo chực ngã rồi lại vùng dậy, người đàn bà mặc chiếc áo xanh thẫm quê mùa tiến vào nơi vị chủ nhân vẫn còn ngồi đó, một cách gượng gạo. Nhận ra sự thay đổi của ko gian xung quanh mình, vị chủ nhân quay đầu nhìn nơi thứ ánh sáng mập mờ tỏa ra đậm hơn. Một cây nến đỏ dài nằm chênh vênh trên bàn tay to của một con người quen thuộc, ko ai khác chính là Hồ quản gia, rốt cuộc thì con trùm cũng đã xuất hiện trước mặt cô. Đôi mắt chăm chăm nhìn con người nhỏ bé, đầy cao ngạo.
-Ra là cô chủ ở đây, căn phòng cấm_Hồ quản gia bình thản.
-Đó là điều bà nên nói sao? Cái vẻ ngạc nhiên đó ko đánh lừa được tôi đâu_Cô cũng bình thản ko kém.
-Vậy, cô chủ làm gì ở đây vậy?_Thở dài.
-Ta mới hỏi ngươi câu đó chứ, ko lí nào kẻ giăng bẫy lại tự hỏi kẻ sa bẫy về cấu trúc của cái bẫy cả_Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo đã bị bóng tối phủ trọn.
-Chà, nếu vậy thì....ban phát cho cô chủ một chút ánh sáng?_Câu hỏi nghi vấn nhưng lại bao hàm sự giả dối sắt đá.
-Ko cần_Cô hất hàm.
-Trời_Thoáng nhìn thấy vệt máu vẫn còn rỉ trên đôi tay đầy thương tích của người đối diện, bà ta mỉa mai_Cô chủ lại bị thương rồi kìa, phiền phức thật đây.
-Ko liên quan đến bà
-Chậc, sao tôi lại ko liên quan chứ, dù sao thì tôi cũng đã từng làm cầu cho cô chủ bước qua đó thôi_Vẫn mỉa mai, khuôn mặt lạnh bắt đầu khẽ nở nụ cười, ko che dấu mà trưng rõ cho ai đó nhìn thấy.
-Cầu ư?_Cô nhớn mày, khó hiểu.
-Cũng phải, có người qua cầu rút ván, đâu còn nhớ gì đâu_Từng lời nói từ miệng người đàn bà được nhả ra cay nghiến, bà ta từ từ bước đến bên cô chủ nhỏ của mình, thổn thức:

-Hazz....Tôi bật đèn cho cô chủ nhé_Nói đoạn, bà ta tiến tới công tắc điện, ko nhanh cũng ko chậm, chờ đợi sự nóng lòng, chờ đợi sự khó hiểu và cao nhất là sự đau khổ của người đó.
-Sao...._Cô chủ nhỏ toan hỏi thì chợt khựng lại, bởi vì khung cảnh trước mắt cô còn quan trọng hơn nhiều.
Khi ánh sáng len lỏi vào căn phòng nhỏ, mọi bí mật mà ai đó nửa cố tình che đậy, nửa lại muốn trưng ra đã lộ rõ một cách đáng sợ.
-Cô chủ nhìn thấy rồi chứ_Hồ quản gia ghé vào tai con người đang chết sững, thì thầm, giọng điệu nhỏ nhẹ trầm ấm đến dị thường.
-C...cái..._Cô gái nhỏ lắp bắp trước cảnh vật hy hữu trước mặt.
-Phải rồi đó, cô chủ, hình cũng đẹp lắm phải ko_Giọng mỉa mai pha chút hài lòng
-....._Cô ko nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào chúng, ghê sợ.
-Nhiều lúc tôi thấy cậu chủ cũng hay đến đây lắm, tôi ko biết tại sao nhưng giờ mọi nghi vấn của tôi và của cô chủ đều đã được giả đáp rồi_Giọng nói trầm lại vang lên, đáng sợ văng vẳng bên tai cô chủ nhỏ.
-"Tại sao lại ko sống chung một phòng khi cả hai đã cưới nhau, đã làm vợ chồng còn cần phải câu nệ gì đây. Tại sao anh luôn nhìn mình với một ánh mắt sắc lệnh nửa căm ghét nữa giễu cợt mà ko phải là một ánh mắt sâu thăm, chan chứa sự dịu dàng vô bờ mà mình thường thấy. Còn nữa, em ko hề thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hai chúng ta, cho dù là một tấm ảnh cưới, tại sao đây? Hay chỉ vì em mất trí nhớ"_Người đàn bà tiếp túc luyên thuyên nhưng đây ko phải là những gì bà muốn nói mà đây là những gì mà cô chủ nhỏ đang run rẩy kia thầm suy nghĩ. Sự chính xác đến từng từ ngữ khiến cho cô gái nhỏ chợt giật mình choàng tỉnh.
-Tại...tại sao bà lại....biết_Cô quay nhìn khuôn mặt đang chực chờ sự phản ứng của cô, khó hiểu đưa ra nghi vấn, khẽ nhướn mày.
-Quản gia của dòng họ Hàn Gia ko tầm thường thế đâu cô chủ. Chẳng ai ngu ngốc đến mức lại ko thể hiểu "chủ nhân" của mình đang nghĩ gì, nhất là khi người đó là cô, cô chủ à_Nhấn mạnh từng chữ, bà ta mỉa mai
-Vậy nếu như bà đã nói, tôi chắc bà cũng chẳng ngu ngốc đến nỗi mà ko biết trong căn phòng này chứa cái gì nhỉ? Vì thế nên bà mới "mời" tôi đến đây_Dù đôi mắt đã dại đi nhiều nhưng lời nói thoát ra từ miệng cô chủ nhỏ lại ko hề dại dột chút nào.
-Trời, cô chủ à, sao cô lại nói thế, tôi đâu có hề "mời" cô đến đây đâu_Vẫn mỉa mai vẫn giả tạo, nhưng trên khuôn mặt già nua đó, vẻ kinh ngạc lại được vẻ ra một cách giả tạo quá mức đến nói đã lộ rõ một cách xảo hoạt.
-Chính bà đã ngầm ý bảo tôi đến đây mà, đừng làm ra vẻ như ko hề liên can_Lời nói cô bắt đầu lạnh dần, như một con bướm đêm từ từ lột bỏ cái vỏ kén rối rắm bấy lâu, tình hình xung dường như đã nằm trong tầm kiểm soát
-Cô chủ, người vốn đa mưu như cô mà lại cũng có giờ khác này sao, người ta bảo khôn trăm năm dại một giờ quả ko sai. Cô chủ à, cô quá đa nghi rồi đó_Bà ta ko hề nao núng trước sự cương quyết của con mồi, mà lại càng lộ vẻ thích thú với trò chơi của mình.
-Đừng chối!!!_Tức giận, Uất hận, Đau đớn, sức chịu đựng của cô đã đến đỉnh điểm rồi, người đàn bà đó, độc ác hơn cô nghĩ, mưu mô hơn cả chính toan tính của chính cô.
Vậy mà dù biết là thế, cô vẫn chạy theo nó, những ngầm ý hoàn hảo và đầy hứng gợi sự tò mò, dù biết, cái gai sẽ lòi ra ngay khi cô vừa chạm tay đến.
Cô đau đớn đứng thẳng dậy, đôi bàn chân nãy giờ tê liệt đã có thể cử động, hai bàn tay đó, có lẽ vì quá đau nên bây giờ cô chẳng có cảm giác gì cả với nó, cũng chẳng thèm quan tâm đến. Cô loạng choạng, chập chững bước từng bước như một đứa trẻ mới tập đi, tiến về phía bức ảnh đối diện, đến gần hơn để nhìn cho kĩ. Nhìn bức ảnh cưới của anh và một cô gái, tiếc là toàn thân cô ta đã bị những chiếc phi tiêu đã ngả màu đâm sầm vào, phủ đầy thân cô ta y như một con nhím với bộ lông sắc cứng nằm lơ lửng - cô gái mang chiếc váy trắng nở nụ cười rạng rỡ, có chút hài lòng pha lẫn sự thỏa chí tột cùng trong nụ cười đó. Nếu là ai đó vô tình đi ngang qua sẽ vặn óc suy diễn xem cô gái đó là ai, còn cô, chỉ có cô mới có thể nhận ra cô gái đó, vì chỉ có chính bản thân mình mới có thể nhận ra bản thân mình.
Vẫn chưa chịu buông tha cho cô, người đàn bà bước đến gần, thở dài:
-Cô chủ, có lẽ cô chủ nên biết điều này...
-...._Cô ko nói gì, chỉ đăm đăm nhìn vào bức tranh, bây giờ cô ko còn tâm trí để đấu miệng với bất cứ ai cả, cho dù có là anh.

-Cậu chủ..._Bà ta nhấn mạnh, đôi mắt nhìn về phía đối phương_...ko bao giờ..._Chờ đợi sự thay đổi trên nét mặt cô rồi tiếp lời dang dở_...quá khứ, hiện tại và tương lai...yêu cô.
Dù cố tạo lớp mặt nạ vô cảm thì con hổ cũng phải giận dữ khi có kẻ thọc gậy vào sự yên bình của nó huống chi đó là cô.
***
-Bố muốn cho cô ta đi học lại à?_Hàn Gia Phong nhướn mày làm vẻ khó chịu rồi tắt máy kết thúc cuộc hội thoại ko mấy thú vị giữa anh và ông già Hàn Mạc Long.
-Ông ta mà cũng làm vẻ quan tâm tới con dâu quá nhỉ?_Anh tự hỏi nhỏ rồi nâng nhẹ li rượu vang đó, nhấm nháp từ từ mùa vị cày xè đó (tui cũng mù tịt về rượu nên nói bậy thế, mong bà con thông cảm =_=)
Mấy ngày nay, mọi thứ xung quanh đều khiến anh bực bội và chán ghét, nhất là "cái thứ" mà anh căm giận giờ đây đã tỉnh lại sau 6 tháng ngủ li bì ko biết trời đất, chưa kịp nói gì thì bị hất gáo nước lạnh vào mặt, cô ta còn cả gan bấu vào má anh (may ko để lại sẹo chứ tên này dám đi thẩm mĩ viện lắm T,T). Nhưng thất sự điều khiến anh bực bội ko phải là cái cử chỉ vô lễ của cô vợ trẻ mà là cái nụ cười thiên thần vô số tội của cô (xem lại chap 3 bà con), cái nụ cười tuyệt nhiên có thể làm gục ngã bất cứ tên nào nhìn thấy đó khiến anh ghê sợ hơn là gục ngã. Vì sau tất cả mọi chuyện cô ta đã gây ra đó, cái nụ cười đó chỉ càng làm tăng sự hận thù trong anh đối với cô mà thôi, cho dù cô có mất đi trí nhớ bao nhiêu lần, thì những tội lỗi mà cô ta đã gây ra ko thể bị xóa sạch được.
-Rầm..._Cánh cửa réo lên trước sự tàn bạo của ai đó khi đẩy cửa.
Không cần đoán anh cũng nhận ra đó là ai, người có thể gây ra nhiều tiếng động nhất trong ngôi biệt thự đồ sộ tĩnh lặng này chỉ có cô - Hà Hiểu Nghi - thiếu phu nhân của Hàn Gia, người vợ mỹ miều kiều diễm của Hàn Gia Phong.
-Có chuyện gì?_Gia Phong lạnh lùng đáp, dù vốn biết thể nào cũng sắp có cuộc máu đổ thành sông chảy ra giữa hai người.
-Sao thế?_Anh thắc mắc khi thấy cô ko trả lời, khác nhiều so với mỗi lần cô gây sự với anh trước tai nạn.
-Này..._Toan nói thì đã bị ai đó bám lấy cổ mình, đè đầu xuống và kiss (oh, do nv chính tự làm, ko phải do tui đâu, =_=)
-Đau..._Anh vùng mình ra khỏi cô khi cảm nhận sự đau nhói trên môi. Những ngón tay dài rắn chắc chạm nhẹ vào môi nơi cô vừa đả thương thì ôi, máu.
-Cô...
-Trả đũa_Cô nghiêm nghị, nở nụ cười thiên thần của mình rồi quay mặt nhanh chạy ra khỏi phòng anh như thể ko muốn anh nhìn thấy sự thay đổi đang lớn dần trên khuôn mặt diễm lệ, đỏ bừng và những giọt nước mắt khẽ rơi dưới hàng mi cong.
Anh đứng đó nhìn dáng người nhỏ bé đang dần khuất sau cánh cửa được chạm trổ công phu. Đôi mày nhướn lên thực sự khó hiểu:
-Nếu muốn trả đũa thì cứ việc, cần gì phải khóc chứ_Ngã người xuống chiếc ghế dài, Gia Phong thì thầm, khuôn mặt bây giờ đã lấy lại chút bình tĩnh. Đôi mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi điều gì đó, về cô chăng? (Tưởng kiss ai dè đi cắn người ta, hazz)
***
Đóng chặt của phòng lại, cô ngồi sụp xuống nền nhà lạnh, lưng dựa vào tường, mệt mỏi. Cô đã trả thù được anh rồi, nhưng cô đã ăn gian thì phải (chớ sao, cắn môi người ta mà ). Cô đã cắn anh để trả thù cho chuyện cô bị anh cắn vậy mà cô lại đem sự uất hận, tức giận, đau khổ trong lòng đã dồn nén từ lâu để làm cho anh đau đớn hơn. Tất cả cũng là vì anh ko yêu cô, ko bao giờ như lời Hồ quản gia đã nói. Người ta ko yêu mình sao mà lại tức giận đến thế?
Hôn nhân là kết tinh của tình cảm giữa hai người. Nhưng trên thế giới này, hôn nhân có hai loại: xuất phát từ tình cảm và xuất phát từ sự ép buộc. Có lẽ cuộc hôn nhân giữa tôi và anh là do sự ép buộc nhưng ai mới là kẻ ép buộc đây, hoặc anh, hoặc tôi, hoặc người thứ ba. Có lẽ vì sự ép buộc đó nên anh mới ghét tôi đến nỗi mới dụ tôi sa vào bẫy.
"Điều 159 của lệ tục dòng họ Hàn Gia: Quan hệ giữa chồng là quan hệ trên dưới, người vợ ko có quyền làm tổn hại danh dự, nhân phẩm và "thể xác" của người chồng trước mặt "bàn dân thiên hạ", nếu vi phạm sẽ bị phạt dọn ra chùa ở"
(Người biên soạn, Cụ cố 19 đời nhà họ Hàn Gia)