Ác Giả Ác Báo

Chương 7



18.

Giang Hổ Xuyên chết rồi, tội danh phản quốc.

Có điều đầu của lão là do Tạ Vân Thư chặt xuống.

Tạ Vân Thư mang theo chứng cứ lão thông địch phản quốc, ý đồ mưu phản, để các đại thần truyền tay nhau xem xét.

Bằng chứng vững vàng, lại thêm thánh chỉ trong tay ta, tất cả mọi người không nói gì nữa.

Lúc này, Giang Hồ Xuyên thẹn quá hoá giận xông lên, muốn giết Tạ Vân Thư chỉ bằng một kiếm.

Nhưng lại bị Tạ Vân Thư chặt đầu.

Nhìn quanh nguyên cả điện đều là binh mã của Tạ Vân Thư.

Thần tử nào còn muốn sống sót ra ngoài đều theo ta quỳ xuống bái lạy:

– Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Chưa tới canh ba, thiên hạ đổi chủ.

19.

Trong địa lao.

Cung nhân hắt từng thùng nước xuống, Giang Vân Lan mới tỉnh lại.

Mụ vừa nhìn thấy ta đã sợ đến mức hét lên.

Bởi vì trên tay ta là đầu của phụ thân mụ.

Mụ phát rồ rủa ta chết không yên thân, ta cười nhẹ, vỗ vỗ tay.

Một hàng thị vệ cao lớn cường tráng từ phía sau đi tới, mụ lập tức cảm thấy không ổn.

Ta che miệng khẽ cười, buông một câu rồi đóng cửa nhà giam.

– Các ngươi phải hầu hạ Hoàng hậu nương nương lúc trước cho tốt vào. Đây chính là người của Hoàng thượng đấy, các ngươi chơi mụ ta, chẳng phải là thử làm Hoàng thượng một lúc đấy sao?

Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền tới tiếng quần áo bị xé vụn, Giang Vân Lan la hét đến xé ruột đứt gan.

Giang Vân Lan ơi là Giang Vân Lan, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Ngươi lột da mặt của mẹ ta, sai người làm nhục bà, ném bà không mảnh vải che thân ra ngoài chợ.

Ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng tha cho ngươi à?

Cũng không biết đã qua bao lâu, từng tên thị vệ hài lòng đi ra, cầm tiền thưởng ở chỗ ta rồi rời đi.

Phía sau, cung nhân cầm theo dao róc xương theo ta vào trong.

Mụ thoi thóp, toàn thân đều bầm tím cùng vết máu, mà dưới thân lại là một vũng máu, ta cảm thấy cả người đều thoải mái.

Bị thị vệ hành hạ thô bạo một lúc lâu, con của mụ cũng không còn nữa.

Chỉ là ta biết, tiểu hoàng tử kia đã sớm trở thành thai chết rồi, cũng không sinh ra được.

Ta nhẹ nhàng lấy chuỗi hạt trong tay áo ra, cuối cùng vẫn là trẻ con vô tội.

Nếu muốn trách thì hãy trách người mẹ Hoàng hậu độc ác của con đi, dù sao thì đã làm quá nhiều việc ác, không hề tích một chút đức nào cho con mình cả.

Sau đó ta nhìn cung nhân một cái, gật đầu.

Mấy người liền giữ chặt mụ ta, thi nhau rạch da mặt mụ.

Ta sai người bê tới một thùng nước muối, mạnh tay hắt lên cái mặt không da của mụ.

Nhìn mụ tru tréo giãy giụa, ta chỉ cảm thấy rất ồn ào, sai người nhét một cục than vào miệng mụ.

Quả nhiên ngay lập tức, cùng với tiếng lửa tí tách, mụ rốt cuộc cũng im lặng.

Ta tiến tới, không nhanh không chậm nói.

– Ngươi còn nhớ tội ác mà ngươi từng gây ra vài năm trước không? Trên mặt ngươi có sẹo, mà mẹ ta là chuyên gia chỉnh dung giỏi nhất trên thế gian này, nên ngươi truyền mẹ ta vào cung. Mà khi chỉnh dung chỉ chẳng may giật đứt một sợi tóc liền bị ngươi lột mất da mặt. Ngươi cho người làm nhục, ném bà ra chợ cho mọi người chỉ trỏ. Còn chưa đủ, ngươi sai người đốt cả nhà ta. May mắn thay ta ra ngoài đi học thêu nên mới trốn được một kiếp. Ngươi xem đi, tội nghiệt ngươi gây ra sớm muộn cũng có một ngày gặp báo ứng. Ngươi có biết, Hoàng thượng mà ngươi yêu thương nhất bị thích khách chặt đầu rồi, mà phụ thân của ngươi cũng bị Lục Hoàng tử, bây giờ là Hoàng thượng, chém đầu. Đừng hy vọng sẽ có người tới cứu ngươi, đích tử ngươi vẫn luôn tự hào đã bị đưa đến chùa tu rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì vĩnh viễn sẽ không trở về hoàng thành. Không có ai tới cứu ngươi đâu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng thế đâu. Khi xuất cung, ta sẽ mang theo ngươi. Ngày ngày lấy nước muối rửa mặt cho ngươi, để ngươi phải hứng chịu nỗi đau khắc vào xương tủy này.

Thấy mụ vội vàng quỳ xuống dập đầu, phát ra mấy tiếng ú ớ.

Ta biết, mụ muốn ta cứ thế giết mụ luôn đi, để mụ ta được chết thoải mái chút.

Ta nhìn mụ và bật cười lớn, cứ như là nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Giang Vân Lan ơi Giang Vân Lan, ta đã tính toán kĩ lưỡng nhiều năm như thế, làm sao có thể chiều ý ngươi được.

Từ giờ trở đi, ta sẽ ngày ngày giày vò, khiến cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong.

Ta nhắm mắt lại, đôi dòng nước mắt trong suốt rơi xuống.

Mẹ ơi, con gái cuối cùng cũng báo thù được cho mẹ, mẹ có thể nhắm mắt được rồi.

[Hậu ký]

Một năm sau.

Nghe nói trong kinh thành có một đoàn xiếc mới đến, trong đó có một con chó cực kì thông minh. Toàn thân nó mọc lông dài, biết viết chữ ngay ngắn, lại có thể hiểu tiếng người.

Mỗi lần biểu diễn đều chật cứng người xem.

Ta ở đằng sau sân khấu ăn vặt, nhìn Giang Vân Lan bị ép mặc áo choàng chó lông dài, quỳ gối trên sân khấu, bò như chó.

Mà mụ ta chỉ cần phản ứng chậm một chút liền bị người đàn ông thẳng tay đánh xuống một cách tàn bạo.

Mụ ta dưới tấm da chó, theo chỉ thị của người đàn ông, nhanh chóng lăn về phía trước.

Khán giả reo hò vui sướng, ném thật nhiều tiền giấy lên sân khấu.

Nói đây là con chó thông minh nhất mà họ từng thấy trong đời.